Tiểu Bảo sau khi lên xe vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, không có bất kỳ động tác nào khác.
Hạ Kiều Yến đen mặt mà lái xe, tất nhiên đang vô cùng tưc giận.
Không biết là tại Tiểu Bảo tự rời khỏi nhà, hay là do cô gái đó làm tức.
Xe đứng ở một tòa trước biệt thự, khó khăn lắm mới dừng lại, phía sau xe, cửa xe đã bị người đạp ra rồi.
Một thân hình nhỏ nhắn rất nhanh đi vào trong biệt thự. Đem cửa lớn, đập mạnh rung trời
Hạ Kiều Yến đen mặt xuống xe.
Quản gia chạy ra đón, "Thiếu gia. Tiểu thiếu gia cậu ấy..."
"Chuyện ngày hôm nay. Lần sau không thể lặp lại lần nữa!" Hạ Kiều Yến nhàn nhạt nói.
Quản gia thân thể run rẩy, "Có thể tiểu thiếu gia rất thích bác sĩ Tần."
"Cho nên, nó có thể đi quấy rầy sinh hoạt của người khác?" Hạ Kiều Yến lạnh lùng mà hỏi lại.
"Thiếu gia. Lời kế tiếp tôi nói... ngài có khả năng không thích nghe. Bác sĩ Tần là người đầu tiên trừ ngài mà tiểu thiếu gia muốn thân thiết, kể từ sau phát sinh sự kiện đó. Tôi nghĩ đó là một việc tốt."
"Nếu như ông giữ ý nghĩ như vậy. Trở về nhà tĩnh dưỡng thân thể đi. Tiểu thiếu gia bên này tôi sẽ cho người khác chăm sóc."
Hạ Kiều Yến nhàn nhạt nhìn quản gia, tiến vào phòng sách ở tầng hai.
Quản gia nhìn bóng lưng Hạ Kiều Yến, đành phải thở dài.
Hạ Kiều Yến vừa ngồi vào ghế trong phòng sách. Chợt nghe đến một tiếng lại một tiếng thét ngắn ngủi, bén nhọn làm chói tai. Còn thấp thoáng tiếng đổ vỡ đồ đạc.
Hạ Kiều Yến nhắm lại mắt. Mở cửa phòng sách.
Chỉ gần một phút đồng hồ, phòng khách lớn lúc đầu ngay ngắn sạch sẽ đã trở thành bãi rác.
Tất cả đồ vật có thể đập đều đập hư cả.
Tiểu Bảo chân trần trụi. Đi đi lại lại trên thảm đầy vụn thủy tinh.
Quản gia, bảo mẫu, người hầu đi theo phía sau, cũng không dám ngăn Tiểu thiếu gia.
Hạ Kiều Yến mặt lạnh, đứng tại hành lang tầng hai, nhìn Tiểu Bảo ngang ngược.
Đến lúc chân nhỏ trắng nõn bị một mảnh thủy tinh làm bị thương, anh mới mở miệng."Hạ Duy Phi, tiếp tục ầm ĩ, đối với con không có gì tốt!"
Hạ Kiều Yến chỉ có tức giận, đến mức gọi thẳng tên Tiểu Bảo.
Thân thể nho nhỏ run rẩy, sau đó đem một cái bình hoa cổ so với nhóc còn cao hơn đẩy ngã xuống đất.
Đồ sứ yếu ớt gặp mặt đất cứng rắn tạo ra tiếng vang trong trẻo.
Bình hoa cổ hơn một ngàn vạn lập tức hỏng rồi.
Tiểu Bảo đứng trong đống bừa bộn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lại quật cường, giống như khiêu khích nhìn Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến nhíu mày, từng bước một đi xuống dưới.
Tiểu Bảo cả người run rẩy, vẫn là quật cường mà đứng ở nơi đó, mặc kệ trên chân máu ồ ồ chảy ra, vẻ mặt cũng không lộ ra nửa điểm yếu ớt.
Hạ Kiều Yến chậm rãi ngồi trên ghế sa lon, đối với quản gia, bảo mẫu bọn họ khoát tay áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!