Chương 37: Trong tài khoản có 200 triệu

Tần Dĩ Duyệt đi đến nơi có ánh mặt trời đứng đấy phơi nắng.

Chỉ một lát sau, liền nhìn thấy đối diện bên hồ có hai bóng dáng một lớn một nhỏ chạy đến.

Đúng ra mà nói là, Hạ Kiều Yến đi bộ còn Tiểu Bảo thì chạy.

Hai người mặc hai bộ quần áo thể thao giống nhau, thoạt nhìn rất ấm áp.

Hai người cũng đã nhìn thấy cô, Tiểu Bảo giơ cánh tay cùng bàn tay nhỏ bé. Hướng đến cô dùng sức mà vẫy vẫy.

Tần Dĩ Duyệt khóe miệng cong lên, cũng đưa tay hướng nhóc vẫy lại.

Tiểu Bảo mồ hôi đầm đìa mà chạy đến trước mặt Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt ở lúc nhóc chạy nhanh đến trước mặt, liền ngồi xuống.

Tiểu Bảo không chút nghĩ ngợi mà nhào đầu vào trong ngực Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt sờ lên đầu nhỏ đổ mồ hôi ẩm ướt của  nhóc,"Con có mệt không?"

Tiểu Bảo lắc đầu, muốn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lấy Tần Dĩ Duyệt.

Vừa có động tác, cổ áo nhỏ của nhóc đã bị một cái tay lớn kéo lấy rồi.

Hạ Kiều Yến cầm lấy cổ áo của nhóc. Xách nhóc bỏ cách một bước, "Trước đi tắm rửa, đừng đem quần áo của Mẹ cọ bẩn."

Tiểu Bảo ai oán trừng mắt liếc nhìn Hạ Kiều Yến. Cũng không dám nhào đầu vào người Tần Dĩ Duyệt nữa.

Tần Dĩ Duyệt tất nhiên bị xưng hô của Hạ Kiều Yến làm cho chấn động.

Chỉ đơn giản, thô bạo như vậy để cho Tiểu Bảo thừa nhận cô làm mẹ. Thích hợp sao?

Cô có chút cảm giác chưa thể nhập vai nha.

Hạ Kiều Yến sau khi nói xong, buông lỏng cổ áo Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo rất nhanh ở trên mặt của Tần Dĩ Duyệt dùng sức hôn một cái, sau đó chạy về hướng biệt thự..

Hạ Kiều Yến nhìn Tần Dĩ Duyệt."Tối hôm qua ngủ có ngon không?"

"Có. Nhưng mà trực tiếp để cho Tiểu Bảo gọi tôi là Mẹ. Có phải là nhanh quá không?"

"Năng lực tiếp nhận của thằng nhóc đó không có yếu như vậy." Hạ Kiều Yến nói."Ở trước mặt em, nó thật sự không giống như một đứa trẻ có chứng tự kỷ."

"Nếu như không phải nhìn thấy bộ dạng lúc nhóc ở trong căn hộ nhỏ. Tôi cũng không tin." Tần Dĩ Duyệt nói xong, điện thoại truyền đến âm thanh có tin nhắn.

Cô lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện là tin nhắn của số dư còn lại trong ngân hàng.

Cô nhìn thấy đống số 0 liên tiếp kế nhau, đầu óc có chút mông lung, "Thổ hào. Anh thật sự làm đấy à?"

"Ngày hôm qua tôi giống như nói giỡn sao?"

"Tôi đây là bị tiền tài thu mua sao?" Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt quýnh quáng mà nhìn anh.

"Giá trị của em không chỉ là hai trăm triệu, đừng đánh giá thấp chính mình."

Tần Dĩ Duyệt trực tiếp ha ha, sau đó tiếp tục vẻ mặt mông lung mà nhìn dãy con số dài kia, một chút cũng không có cảm giác đột nhiên trở nên giàu có.

Trước kia cô đôi khi tưởng tượng rằng mua xổ số nếu trúng giải mấy ngàn vạn gì đấy, cô sẽ lập tức từ chức, mua nhà mua xe, mỗi ngày đi du lịch, cho baba và mẹ mua, sở hữu tất sản phẩm xa xỉ mà trước đây hai người muốn mua nhưng lại không nỡ mua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!