Dương Nhã Vi bị hai người nói trêu chọc nở nụ cười, lấy ra một hộp quà đưa cho Tần Dĩ Duyệt, "Đây là lễ vật của tớ. Chúc bách niên tốt hợp, sớm sinh quý tử cái gì đấy, dù sao may mắn mà nói chính là cậu não bổ. Nên tớ sẽ không nói mấy lời đó đâu."
Tần Dĩ Duyệt nhận lễ vật, cười nói: "Người đến là được rồi. Giờ gửi quà, lần sau có muốn gửi thêm không?"
"Lần sau gửi sẽ hù chết cậu đấy." Dương Nhã Vi cũng cười nói.
"Chị Tần. Đây là của lễ vật của em. Chị nhất định phải thích đó." Tiểu An từ trong túi lấy ra lễ vật, đặt trên phần lễ vật của Dương Nhã Vi.
"Nhìn đóng gói đã cảm thấy lễ vật không lớn."
"Đừng trông mặt mà bắt hình dong, em phí hết cả đống tiền mới tìm được đấy." Tiểu An bất mãn nói.
Tần Dĩ Duyệt đặt xuống hai phần lễ vật. tay ôm lấy hai người, "Cảm ơn hai vị mỹ nữ, trước hết để cho tớ ôm một chút nào."
" Ra vẻ. Người ta là có tiết tháo nha."
"Tiết tháo là cái gì? Có thể ăn sao?"
Ba người cười toe toét mà đùa giỡn trong chốc lát.
Tiểu An đi đến bên máy đun nước kế cửa sổ. Tùy ý ngắm nhìn cảnh ngoài cửa sổ, "Oa, người phụ nữ đó thật xinh đẹp."
"Ở đâu?"
Tần Dĩ Duyệt cùng Dương Nhã Vi cũng tò mò mà đi tới.
Tiểu An chỉ vào ngoài cửa sổ. Vẻ mặt hâm mộ nói: "Chỗ hồ nước đó, cô ấy thật là đẹp, chắc là tiểu thư danh môn chân chính. Khí chất thật là xuất chúng."
Tần Dĩ Duyệt nhìn theo hướng Tiểu An chỉ, nhìn đi ra ngoài.
Đó là một người phụ nữ mặc một bộ váy màu trắng, áo khoác lông hồng nhạt.
Cô ta tóc dài xõa vai, khăn choàng dài, cùng một cái mũ cũng màu với áo khoác ngoài.
Đứng bên cạnh hồ nước, lại để cho người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Ngũ quan rất ôn nhu. Mang theo cảm giác của người vô tội ngây thơ, là cái loại người mà bất cứ người đàn ông cùng người phụ nữ nào vừa nhìn thấy liền rất muốn bảo vệ.
Trên mặt cô ta có chút tái nhợt, yếu ớt, đem cái loại cảm giác này tô đậm, càng thêm dày đặc.
Cô gái đó như là cảm thấy Tần Dĩ Duyệt các cô đang nhìn, xoay đầu lại hướng các cô phất phất tay, dùng khẩu hình miệng nói "Chào mọi người.".
"Ah ah ah, em thật sự muốn lớn lên giống như cô ấy."
Tần Dĩ Duyệt liếc nhìn cô nhóc, "Phẩu thuật thẩm mỹ đi."
"Người ta không cần nha."
"Vậy thì chịu thôi."
Ba người nhìn cô gái ngoài cửa sổ, Lạc Minh Mị đẩy cửa vào trong, "Duyệt Duyệt, khách mới hầu như tới hết rồi, đi ra ngoài nhận thức họ hàng bên nhà thông gia."
"Vâng ạ." Tần Dĩ Duyệt đáp.
Ba người lần lượt rời khỏi phòng nghỉ.
Hạ Kiều Yến cùng lúc đó xuất hiện bên cạnh hồ nước.
**
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!