"Trước dưỡng bệnh cho tốt, chuyện khác sau này hãy nói."
Ôn Hân Mạt bờ môi run rẩy vài cái, trong lòng hiện lên một tia vui sướng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Kiều Yến không có trực tiếp cự tuyệt cô.
Cô vội vàng mà hỏi: "Kiều Yến. Anh đồng ý với em sao?"
"Bây giờ việc cấp bách của cô là dưỡng bệnh, đừng có suy nghĩ lung tung."
"Có những lời này của anh, em nhất định cố gắng dưỡng thân thể cho tốt."
Trên mặt cô còn có nước mắt chưa khô, cùng với nụ cười của cô, rất giống đóa hoa mềm mại sớm mai.
Trên mặt cánh hoa còn dính lấy giọt sương, vô cùng làm cho người thương yêu.
Hạ Kiều Yến thu lại tay của mình. Quay người một lần nữa khởi động xe.
**
Tần Dĩ Duyệt mơ một giấc mơ rất mệt moit.
Mơ rằng cô mặc váy cưới, ở trong nhà đợi thật lâu, Hạ Kiều Yến lại không đến. Cũng không có gọi điện thoại cho cô.
Người Hạ gia cũng không có tới.
Người đến lại là mấy bác gái trong khu cư xá, đám bọn họ giống như cá ăn thịt người, miệng đóng miệng mở, như là muốn cắn chết cô.
Cô rất sợ hãi. Mặc váy cưới chạy ra ngoài, lại nhìn thấy Hạ Kiều Yến cùng một người phụ nữ khác cử hành hôn lễ.
Váy cưới của người phụ nữ kia giống y như đúc váy cưới trên người cô đang mặc.
Khuôn mặt cô ta mơ hồ không rõ, thẹn thùng mà dựa vào vai Hạ Kiều Yến, mỉm cười nhìn cô. Nói: "Tôi đã trở về, người thế thân là cô có thể đi rồi."
...
Tần Dĩ Duyệt đột nhiên mở mắt, từ trên giường ngồi dậy. Mới phát hiện đó là mơ.
Cô sờ lên áo ngủ đổ đầy mồ hôi ẩm ướt, lắc đầu bật cười.
Rõ ràng là giữa mùa đông nhưng cô lại ra mồ hôi lạnh.
Vừa nghĩ tới cái giấc mơ đó. Tâm tình của cô cũng có chút sa sút.
Có phải vì cô cảm thấy không an toàn nên mới mơ như vậy?
Hi vọng trong mơ cùng thực tế là trái ngược nhau, nếu không thì, cô thật không biết nên xử lý như thế nào đối với loại vấn đề khó giải quyết này.
Tần Dĩ Duyệt bới bới tóc, dứt khoát đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, liền thay quần áo đi xuống lầu.
Dưới lầu, tiệm váy cưới đã cho thợ trang điểm cùng trợ lý trang điểm của cô đến rồi.
Lạc Minh Mị thấy đôi mắt gấu mèo sáng ngời của cô, khẽ nói: "Bảo bối, có thể thoát khỏi tay mẹ con rồi, nên kích động ngủ không được rồi hả?"
"Con đây không phải nghĩ đến việc phải rời xa mẹ đến mất ngủ luôn sao?" Tần Dĩ Duyệt cười hề hề mà ôm lấy cổ Lạc Minh Mị, nhẹ nhàng lay động.
"Bớt nói lời vô nghĩa, tranh thủ thời gian đi ăn điểm tâm. Ăn xong, sẽ trang điểm rời đi. Nhịn con 26 năm, rốt cục có thể đem con đuổi ra khỏi cửa rồi, thật không dễ dàng. Lúc không có người lấy con, mẹ lo lắng con muốn hỏng trong tay của mẹ, mẹ nhẫn nhịn con vài thập niên, mắt của mẹ nước mắt đều muốn rớt xuống rồi. Hiện tại rốt cuộc cũng được giải phóng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!