Trong chương trình dạy cũng có vài bạn cùng tuổi nhóc.
Baba nhóc mời rất nhiều thầy giáo chuyên nghiệp đến giảng dạy trực tiếp hoặc giảng gián tiếp qua internet, bản thân họ cũng sẽ thỉnh thoảng kiểm tra bài tập của nhóc.
Khi gặp vấn đề, ông già cũng không nói với nhóc. Chỉ dùng một loại ánh mắt ngốc nghếch mà nhìn nhóc, khiến nhóc rất không thích loại cảm giác này.
Tần Dĩ Duyệt rửa mặt đi ra, nhìn thấy Tiểu Bảo ngồi ở trên giường chuyên tâm mà nhìn ipad. Lỗ tai mang tai nghe nhỏ, bước chân liền nhẹ nhàng hơn.
Lúc đi đến bên giường. Tò mò nhìn lướt qua. Phát hiện là đang xem video đấu kiếm, phụ đề là Tiếng Anh đấy.
Cô âm thầm tắc luỡi, không có cùng nhóc nói chuyện. Cà nhắc xuống dưới lầu uống sữa nóng.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt như thường lệ đi làm, vừa lái xe đi vào bãi đỗ xe, đã bị nhân viên bảo vệ ngăn lại.
Tần Dĩ Duyệt khó hiểu mà hạ kính xe xuống. Hỏi: "Đội trưởng Lý. Làm sao vậy?"
"Bên khoa máu xảy ra chuyện, cùng bác sĩ Tần có chút liên quan, cô cần hiểu một chút về tình hình hiện tại."
"Khoa máu?"
"Đúng."
"Tôi trước tiên đem xe đỗ trong bãi, tôi sẽ sang đó sau."
Đội trưởng Lý gật đầu. Lui về sau một bước.
Tần Dĩ Duyệt đem chiếc xe đỗ ở vị trí cũ, trong lòng có chút nghi ngờ.
Cô công tác bên ngoại khoa, bình thường cùng khoa máu tiếp xúc không nhiều lắm. Công việc cũng không qua lại nhiều.
Cô không rõ, cô có thể cùng người bên khoa máu có liên quan gì.
Tần Dĩ Duyệt nghĩ như vậy, nhưng vẫn đi thang máy đến chỗ tầng trệt bên khoa máu.
Lúc này, còn không phải giờ làm việc, khoa máu đã có rất nhiều người chen nhau.
Trong đám người còn có tiếng người khóc.
Tần Dĩ Duyệt nghe được cái tiếng khóc kia thì nhíu nhíu mày.
Đó là tiếng của Hồ Mộng Kỳ.
Tần Dĩ Duyệt vốn muốn ở trong đám người nghe một chút. Nhưng đội trưởng Lý sau khi thấy cô đến, liền cách cả đám người kêu lên: "Bác sĩ Tần, mời cô qua đến bên này."
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.
Tần Dĩ Duyệt lúc này trong ánh mắt chú ý của mọi người, bước đến.
Hồ Mộng Kỳ nằm sấp trên bàn công tác của mình khóc đến hai mắt đỏ bừng, hung dữ mà mà nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt bình tĩnh mà nhìn lại cô ta, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hồ Mộng Kỳ nức nở nói: "Bác sĩ Tần, tôi với cô không thù không oán, cô tại sao phải hại tôi như vậy?"
"Tôi đã làm cái gì khiến cô hiểu lầm vậy?" Tần Dĩ Duyệt hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!