Chương 3: Nhặt được đứa trẻ

Ba phút sau.

Tần Dĩ Duyệt nhận ra ngồi ngay ngắn trên chân mình là Tiểu Bảo, có chút nghĩ không ra cô cùng Dương Nhã Vi như thế nào lại ngồi vào bên trong xe Hạ Kiều Yến.

Mà Tiểu Bảo giống như được gắn trên người cô, một giây cũng không rời.

Tần Dĩ Duyệt phát hiện được Dương Nhã Vi dùng ánh mắt nghi ngờ. Thật sự không muốn ngay lúc này cùng cô nghiên cứu thảo luận vấn đề này đâu.

Rất nhanh liền đến chỗ ở của Dương Nhã Vi chỗ ở, Tần Dĩ Duyệt đem Tiểu Bảo đặt sang kế bên, chuẩn bị cùng một chỗ xuống xe với Dương Nhã Vi.

Dương Nhã Vi trước đóng cửa xe lại."Nhà của tớ không có phòng trống, cậu đi theo tớ làm gì?"

Trong nháy mắt đó. Tần Dĩ Duyệt rất muốn bóp chết cái đồ gà mờ này.

IQ và EQ đều bị chó ăn rồi sao?!

Cô vô ý mà nhìn về phía Hạ Kiều Yến. Phát hiện Hạ Kiều Yến cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt xa xăm kia có một tia chế nhạo.

"Sợ tôi?" Hạ Kiều Yến nhàn nhạt nói.

"Anh suy nghĩ nhiều rồi."

"Nhà cô ở đâu?"

Tần Dĩ Duyệt cũng lười nhăn nhó, nói một chuỗi địa chỉ, sau đó quay đầu, tựa nhìn về phía cửa sổ.

Cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo gối trên đùi của cô. Tiếp tục nằm ngáy o..o........

Tần Dĩ Duyệt sau khi về đến nhà, trong đầu giống như cuốn phim tự động truyền ra ánh mắt chế nhạo của Hạ Kiều Yến, tức giận không thôi. Tim đập lại có chút không hiểu mà tăng nhanh.

Đêm nay gặp được Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo. Chỉ là trùng hợp sao?

Mà sự thật chứng minh, không phải trùng hợp.

**

Cuối tuần, Tần Dĩ Duyệt khó được ngủ một lấy lại sức. Lại bị một hồi tiếng đập cửa thế nào cũng không ngừng làm cho tỉnh.

Tần Dĩ Duyệt bới bới tóc. Bực bội mà nhấc chân lên chuẩn bị rời giường.

Mở cửa chính. Mới phát hiện ngoài cửa là Dì Vương của nhà đối diện.

"Không phải dì muốn nói con, nhưng con như thế nào mà xứng đáng làm mẹ? Trẻ con cho dù làm sai. Cũng không thể trời đang rất lạnh đem nó đuổi ra cửa, nếu xảy ra chuyện gì. Con có hối hận cũng sẽ trễ!" Dì Vương vừa thấy Tần Dĩ Duyệt liền không nhịn được mắng lên.

Tần Dĩ Duyệt đen mặt, "Dì Vương, dì nói chậm một chút. Cái gì trẻ con. Đứa nhóc nào?"

Dì Vương ghét bỏ liếc nhìn Tần Dĩ Duyệt liếc, bước sang một bước, hiện ra sau mình là một đứa trẻ.

Đứa trẻ kia rõ ràng là Tiểu Bảo.

Nhóc mặc một bộ đồ ngủ nhỏ ở nhà, trên chân mang một đôi dép lê trong phòng.

Hai má cùng cái mũi nhỏ lạnh cóng phớt hồng, nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Tần Dĩ Duyệt nhìn Dì Vương lại muốn nói, vội vàng đem Tiểu Bảo ôm vào trong phòng, "Cảm ơn Dì Vương, dì cực rồi."

Nói xong, Tần Dĩ Duyệt gọn gàn mà đóng cửa lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!