Hạ Kiều Yến: Vợ. Giấy kết hôn của cô ở bên trên, người chồng là tôi, dùng cái tay chân nhỏ bé của cô, trong thời gian ngắn, tình trạng này không thể thay đổi được. Ngoan ngoãn dựa theo sắp xếp của tôi đi, để cho thế hệ trước bọn họ bàn bạc về hôn sự của chúng ta.
Tần Dĩ Duyệt ánh mắt không biết là dừng lại một thời gian dài ở câu "Vợ", hay vẫn là dừng lại ở một đoạn lời nói dài phía sau.
Hạ Kiều Yến gửi xong đoạn lời nói đó. Liền không có gửi cái gì nữa.
Tần Dĩ Duyệt viết nhiều lần, cuối cùng đều xóa bỏ rồi.
Cô nghĩ tới rất nhiều phương thức kết hôn. Nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng phương thức như vậy kết hôn.
Cô không phải loại tự coi nhẹ mình. Cô biết rõ ngoại hình của cô điều kiện không chênh lệch mấy, tuổi tác không tính lớn, công việc tiền tài cũng rất tốt. Trong nhà cũng còn có một chút tài sản.
Dùng điều kiện của cô, cô có thể tìm được người tốt để kết hôn.
Cô kết hôn mục đích chỉ có thể là bởi vì tình yêu, mà không phải như hiện tại đột nhiên xuất hiện liền kết hôn.
Thậm chí cô chính mình cũng không biết mình lúc nào đã kết hôn.
Loại phương thức này chẳng những bố mẹ cô không tiếp thụ được. Chính cô cũng khó có thể tiêu hóa.
Dưới tình huống cô không biết gì. Cô đã là mẹ kế của đứa nhóc năm tuổi rồi.
Cô tại sao phải tiếp nhận loại trêu đùa của Hạ Kiều Yến sắp đặt?!
Lạc Minh Mị bưng thức ăn đi ra, liền thấy Tần Dĩ Duyệt cầm điện thoại đang ngẩn người.
"Ai, Hồi hồn. Ăn cơm đi."
Tần Dĩ Duyệt vội vàng để điện thoại di động xuống. Nhìn trên bàn chỉ có đơn giản hai món một chén canh."Baba đâu? Baba không trở về ăn cơm ạ?"
"Ông nội của con thân thể không thoải mái, baba trở về chăm sóc ông nội con rồi."
"Ông nội bị bệnh?" Tần Dĩ Duyệt tay cầm chiếc đũa dừng lại.
"Vẫn là bệnh cũ. Bệnh đau nhức."
"Chúng ta buổi chiều cũng đi qua thăm."
Lạc Minh Mị nhìn cô, "Con không phải không thích trở về quê sao? Sao lần này tự giác vậy? Con lại có chuyện gì gạt mẹ phải không?"
"Con là bác sĩ. Ông nội bị bệnh, con không đi xem cũng không thích hợp."
"Con nói cũng đúng. Vậy thì tranh thủ thời gian ăn cơm, đã ăn xong còn phải gói cho ông nội con vài bộ quần áo nữa."
"Vâng." Tần Dĩ Duyệt mơ hồ mà lên tiếng. Bắt đầu càn quét đồ ăn trên bàn.
**
Sau khi cơm nước xong, Tần Dĩ Duyệt ngay lập tức mà đi lấy đồ cần mang về quê, sau đó thúc giục Lạc Minh Mị nhanh lên.
"Tần Dĩ Duyệt, con là bị người đuổi giết, hay là có người muốn đòi nợ?"
"Cái nào cũng có. Vì con gái của mẹ không bị người băm thành thịt vụn, mẹ tranh thủ thời gian đi."
Lạc Minh Mị xem thường cô một cái, vẫn là theo chân Tần Dĩ Duyệt xuống lầu.
Tần Dĩ Duyệt lái xe ra khỏi nhà, khóe mắt liền nhìn đến chiếc xe Maserati quen thuộc.
Chân run lên, trực tiếp đem chân ga làm thành phanh giẫm mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!