Lúc này, cửa phòng bị người khác dùng lực mà gõ mạnh.
Hạ Kiều Yến nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Người khởi xướng đến rồi."
Tần Dĩ Duyệt tự nhiên biết rõ chuyện này không thể thiếu Tiểu Bảo tham dự.
Tần Dĩ Duyệt không có nhìn Hạ Kiều Yến. Đi qua mở cửa ra, nhìn cũng không nhìn nhóc đứng ngoài cửa.
Tiểu Bảo vô tội mà trừng mắt nhìn, chuẩn bị tiến lên ôm lấy chân Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt lúc này hận không thể động thủ đánh thằng ranh con này một cái tại mông. Nghiêng người tránh được đụng chạm của nhóc, cũng không quay đầu lại mà đi xuống dưới.
Tiểu Bảo thấy thế. Lập tức hung dữ mà nhìn Hạ Kiều Yến.
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Nhìn xem chuyện tốt baba làm.
Hạ Kiều Yến thò tay xách Tiểu Bảo lên, "Baba bình thường không phải là đối với con tốt quá? Dám tính toán đến trên đầu baba sao?"
Tiểu Bảo theo cái mũi nhỏ hừ một tiếng, cho là trả lời.
Hạ Kiều Yến chẳng muốn cùng nhóc nói nhảm. Trực tiếp bỏ cái mông nhỏ lên tay.
Sau đó, như ném rác đem nhóc ném tới trên giường lớn, cũng nhanh chóng bước xuống lầu.
**
Tần Dĩ Duyệt lết thân thể mệt rã rời. Bước nhanh trên đường núi để đi về. Mỗi một bước trên người liền truyền đến sự đau đớn xấu hổ.
Gió lạnh thổi qua, đầu óc nóng nảy dịu đi rất nhiều.
Đậu xanh rau má, một người trưởng thành rõ ràng bị một đứa nhóc năm tuổi tính toán. Còn ném đi trong sạch.
Cô đi chỗ nào nói rõ lí lẽ đây?
Sau lưng truyền đến tiếng tiếng xe chạy. Tần Dĩ Duyệt bước nhanh hơn.
Nhưng hai chân sao có thể qua được bốn cái bánh xe.
Hạ Kiều Yến đem chiếc xe chạy đến phía trước Tần Dĩ Duyệt không xa. Sau đó dừng lại.
Tần Dĩ Duyệt bước chân dừng một chút, đi phía trước đi cũng không được. Phía sau cũng không phải.
Hạ Kiều Yến mở cửa xe, hướng Tần Dĩ Duyệt đi nhanh tới.
Tần Dĩ Duyệt vô ý thức mà lui về phía sau vài bước.
Hạ Kiều Yến không khỏi mạnh mẽ ôm cô vào lồng ngực. Đem áo khoác ngoài khoác trên vai đến trên người của cô.
Cho đến khi áo khoác ngoài ấm áp khoác trên người Tần Dĩ Duyệt, Tần Dĩ Duyệt mới phát hiện cô căn bản không có mặc áo khoác.
Hạ Kiều Yến vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh đến trắng bệch của cô, nói: "Đừng lộn xộn. Được không?"
"Thả tôi ra, tôi phải về nhà!"
"Tôi sẽ đưa cô về nhà, tình huống hiện tại của cô, tôi sẽ không để cho cô ở một mình được."
"Hạ Kiều Yến, anh đem tôi trở thành loại người nào?" Tần Dĩ Duyệt mắt đỏ ngầu mà nhìn Hạ Kiều Yến, "Bởi vì anh cùng con anh nhất thời cao hứng, mấy người liền có quyền đem cuộc sống của tôi cùng công việc khiến cho lộn xộn; bởi vì tôi không muốn với mấy người có ý tứ muốn tiến một bước ở chung, nên mấy người các ngươi liền đối với tôi hạ dược sao? Các người từ đầu tới đuôi có nghĩ qua cảm giác của tôi sao?"
Tần Dĩ Duyệt nói xong đem áo khoác giá trị xa xỉ trên người cởi ra ném trên mặt đất, cảm xúc kích động nói: "Tôi không muốn với mấy người có bất kỳ liên quan nào, đối với Hạ gia mấy người cũng không có hứng thú. Cảm phiền cách xa tôi một chút!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!