Giọng nam trầm ấm truyền đến tai của Vưu Châu Châu. cô tựa lưng vào thành cầu, cầm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn vào bảng chữ đỏ đề chữ
"Chung Cư Thanh Giang" ở phía xa xa kia, giọng tràn đầy vui vẻ:
"Tôi đang đứng trên cầu Thất Xảo, nhìn thấy được mấy chữ"Chung Cư Thanh Giang
". Anh có thể thấy được tôi sao?"
Không nhìn thấy.
"Chắc chắn đến nhìn anh cũng không thèm nhìn."
Lương Tấn đang ngồi trên sofa, lưng dựa vào thành ghế, hai chân vắt chéo, một tay cầm điện thoại, một tay cầm quyển sách, tùy tiện đặt trên đầu gối, cúi đầu đọc. Thật sự là anh không đi ra cửa sổ nhìn, bởi vì từ phòng anh nhìn ra thì chỉ thấy cầu Thất Xảo rất nhỏ.
Vưu Châu Châu lại nói:
"Anh đến bên cửa sổ nhìn thử đi."
Lương Tấn ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, anh còn lật tiếp một trang sách, nói:
"Không thấy, trừ khi tôi nhìn bằng kính viễn vọng."
Vưu Châu Châu phì cười:
"Anh đang làm cái gì?"
Đọc sách.
"Đọc sách hoài không thấy chán sao?"
"Không có gì thì tôi cúp máy."
"Anh ra đi, tôi chạy năm cây số, bây giờ đi không nổi nữa, thật đó."
Hơi thở của cô có chút gấp rút. Lương Tấn chậm rãi khép sách lại, đặt lên trên ghế.
Cầm điện thoại ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài là ánh đèn lập lòe, sầm uất của thành phố. Ở giữa cầu Thất Xảo hiện lên một ánh đèn hồng nhạt. Bên trên có rất nhiều người lui đến, còn có ánh đèn xe ban đêm, từng điểm một, không rõ ràng.
Lương Tấn?
Một lúc lâu, Vưu Châu Châu không nghe thấy gì từ anh, cô khẽ gọi tên anh một tiếng.
"Tôi phải đi ngủ sớm." Lương Tấn nói.
"Bây giờ vẫn còn chưa đến chín giờ mà."
"Năm giờ sáng tôi còn có chuyến bay."
"Hả, lại phải bay, bay đi đâu?"
Cairo.
Cô thất vọng A một tiếng.
Im lặng một hồi lâu, Lương Tấn cất tiếng:
"Nhiều nhất là nửa tiếng sẽ đến."
Nghe xong, Vưu Châu Châu lại ngạc nhiên: Được! Tôi chờ anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!