Chương 37: Cơ trưởng Lương, anh vừa ý người đẹp nào?

Vưu Châu Châu mới bay từ Milan đến Venice, vừa nhận được phòng trong khách sạn mà công ty sắp xếp. Bởi vì trước đó bọn họ phải bỏ hơn cả tiếng đồng hồ chỉ để tìm vị khách tên Feitu kia, mà lúc đó lại đang là ban đêm, thế nên công ty phải bố trí khách sạn cho khách và nhân viên phi hành đoàn, ở qua đêm.

Trong lúc đó, bọn họ vẫn chưa tìm được vị khách kia, chờ đến trưa thứ hai thì bọn họ mới có thể bay đến được Venice.

Vì thế, lúc này Vưu Châu Châu có chút mệt mỏi.

Nhưng cô chợt nhận ra, trong lúc vô tình cô đã gọi cho Lương Tấn, nên sau đó đã gọi lại cho anh. Khi nghe được anh đang ở Rome, cô đã rất phấn khích đến mức muốn đi tìm anh, nhưng Lương Tấn vẫn không muốn gặp cô. Lúc đó, cô bỗng nhiên không muốn đi tìm anh nữa, nên đã cúp điện thoại.

Cả người của Vưu Châu Châu hơi ngửa về sau, ngã thẳng lên giường, nghĩ thầm: Đợi cô ngủ dậy rồi tính sau.

Lục Phi và Tần Hãn cũng ở căn phòng bên cạnh để nghỉ ngơi. Trong tổ tiếp viên đã có hai người ra ngoài đi dạo.

Đến khi trời sập tối, hai người kia mới cầm trên tay một đống quà lưu niệm trở về. Lục Phi và Tần hãn cũng đã tỉnh, bọn họ chụm đầu lại xem, Những thứ mà phụ nữ hay mua thường là những đồ vật được làm bằng thủy tinh, mặt nạ dưỡng da, các trang phục bằng vải ren, và cả những đồ có họa tiết hoa văn nữa.

Khách du lịch khi đến đó thường hay mua những món đồ như vậy.

"Hai người các cô lần đầu tiên đến Venice sao?" Lục Phi cười nói.

Là lần thứ hai. Một cô nàng trong đó trả lời:

"Lần đầu đến đây, tôi chả mua gì cả."

"Còn tôi thì lần đầu tiên." Cô nàng còn lại nói.

"Những món đồ thủ công kiểu vầy, ở cửa hàng nào cũng có bán mà, nhìn cũng như nhau cả thôi." Tần Hãn nói: Không có gì đẹp cả.

"Ăn cơm thôi. Cơ trưởng đâu? Gọi cô ấy cùng đi luôn." Lục Phi quay đầu hỏi Tần Hãn.

"Hình như là vẫn còn đang ngủ." Tần Hãn đáp, sau đó đến trước cửa phòng của Vưu Châu Châu gõ cửa, hỏi cô cùng đi ăn không.

"Mọi người mua về cho tôi đi."

Vưu Châu Châu trong phòng trả lời.

Vì vậy, Lục Phi và mọi người cùng nhau đi ăn.Trời chiều rọi lên trên mặt nước, có rất nhiều thuyền nhỏ đang lướt bên trên, làm nước gợn sóng, dao động mãi. Khi đến nơi, mọi người liền chạy xuống chỗ mình thích từ thuyền nhỏ, cũng có hành khách đứng nguyên trên thuyền, người lái thuyền liền chèo khỏi đây.

Lương Tấn đứng trên cầu, nhìn thấy là cảnh tượng như vậy. Mà không những thế, trên cầu cũng rộn ràng vô cùng, hòa trong dòng người, tay anh trống không vì hành lý đã gửi vào khu giữ đồ ở trạm xe lửa ban nãy.

Anh đứng đấy một hồi, đi qua cây cầu được xây bằng đá, đến đầu bên kia cầu, bước lên một chiếc thuyền nhỏ. Chiếc thuyền có hai đầu nhọn nhìn đặc biệt vô cùng, tên là — Gondola(1).

Loại thuyền này đã có lịch sử hơn một nghìn năm, có một thời gian chiếc thuyền này được sử dụng để làm phương tiện di chuyển cho người quý tộc, ví dụ như ngồi Gondola đến dự lễ Phục Sinh, dạ hội mặt nạ.

"Tiên sinh, anh muốn đi đâu?"

Người chèo thuyền dùng một chút vốn tiếng anh của mình hỏi.

"Chủ yếu là đi dạo thôi." Lương Tấn dùng tiếng Ý nói.

Người chèo thuyền lúc này thấy anh sử dụng tiếng Ý để trả lời thì cười phá lên, chuyển thành tiếng Ý tiếp tục hỏi:

"Việc này tất nhiên là được rồi, mời anh ngồi cho thật vững, tôi sẽ chèo thuyền."

Lương Tấn đến Venice, nhưng không gọi cho Vưu Châu Châu. Anh quyết định đi dạo vòng quanh thành phố nước. Trước khi nó bị nhấn chìm, thì cũng phải đi ngắm một chút.Khi Vưu Châu Châu tỉnh dậy, Lục Phi và mọi người vẫn chưa quay lại. Cô gọi cho cậu ta, mới biết bọn họ với tình làm rớt đồ ăn của cô, nên vì thế phải đi mua lại món khác.

Vưu Châu Châu đói đến mức bụng không ngừng kêu ọt ọt

"Thôi được rồi, tôi sẽ tự mình đi tìm cái gì đó ăn vậy." Cô nói.

Đi ra khỏi khách sạn, Lê bước lên một chiếc Gondola. Suy nghĩ nên đến chỗ nào ăn mới ngon, cô dùng tiếng anh nói với người chèo thuyền:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!