Chương 17: “Nếu như đem tôi so sánh với những vì sao kia, thì anh cảm thấy tôi sẽ là vì sao nào?”

Một giây sau, tay Lương Tấn đang cầm ly rượu khẽ động, tránh khỏi bàn tay của cô đang để bên trên. Anh đè xuống cảm xa lạ trong đầu, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc:

"Nói chuyện cho đàng hoàng! Đừng có động tay, động chân!"

Vưu Châu Châu thu tay lại, một tay khác khẽ lắc ly rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu vàng óng trong ly, thở dài.

Cô không nói chuyện, cúi đầu, liên tục lắc ly rượu. Lương Tấn thấy cô rũ hàng lông mi dài xuống, rõ ràng từng chiếc. Cô chợt trầm mặc, anh cũng không muốn nói chuyện. Bọn họ cứ thế ngồi trên ghế sofa đối mặt nhau.

Ánh đèn lờ mờ, ban đêm yên tĩnh, trong không khí có một chút gì đó khó nói, nhất thời có một loại cảm giác nhạt, nhưng cũng có phần nồng.

Thật lâu sau, Vưu Châu Châu ngừng lắc ly rượu.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt cô long lanh rạo rực:

"Tôi chỉ chạm tay anh một chút, anh tức giận rồi nói có thể chạm lại hay sao?"

"Tôi không có hứng thú đối với cô."

Lương Tấn lạnh nhạt nói.

"Cho nên tôi mới nói anh là tảng băng."

Anh không lên tiếng.

Vưu Châu Châu tiếp tục nói:

"Lúc tôi ở Rome gặp anh là ngày 26 tháng 4. Bình rượu này đã cất ròng rã hai mươi sáu năm. Màu vàng ánh rất đẹp, muốn ở cùng một nơi với anh để chia sẻ. Còn chuyện bay, chờ uống rượu xong hãy nói."

Nói xong, cô nhanh chóng thêm vào:

"Tôi thích tập trung khi thưởng thức rượu."

Được không? Ánh mắt cô sáng rực lên nhìn anh.

Lương Tấn nhìn cô vài giây, nói: Tranh thủ uống đi. Nói xong anh nâng ly rượu, vòng qua cô, đi đến trước cửa sổ sát đất.

Giống như đang tránh né cô.

Vưu Châu Châu cười nhẹ, ánh mắt của cô dõi theo hình bóng của anh, chỉ thấy ngoài khung cửa sổ trong suốt là một bầu trời đầy sao. Bóng lưng anh thẳng tắp, đứng trước khung cửa sổ, giống như đứng giữa hàng tỉ vì sao, hình ảnh đẹp đó không thể nào diễn tả bằng lời được.

Cô đi qua đứng bên cạnh anh, nhìn những ngôi sao kia, nói:

"Nếu như đem tôi so sánh với những vì sao kia, thì anh cảm thấy tôi sẽ là vì sao nào?"

Không biết.

"Anh không biết, hay là trên kia không có vì sao nào đẹp bằng tôi?"

Lương Tấn nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng đang nghiêng đầu nhìn anh, ly rượu vàng óng mát lạnh kề sát gương mặt cô, gò má cô đỏ bừng.

Anh không trả lời, dời mắt sang chỗ khác.

Ý cười trong mắt cô ngày càng sâu.

Vưu Châu Châu nâng ly rượu khẽ chạm vào ly của anh.

Hai người đứng trước cửa sổ sát đất uống rượu, ngắm sao, một phút trước còn đang nói chuyện nhưng sau đó cả hai đều im lặng, phần lớn sự trầm mặc đó xuất phát từ Lương Tấn.

Mà giờ phút này, người thì vui còn người thì lo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!