Chương 9: Bá đạo

"Hả? Ý cô là tôi cố tình à?" – Cô gái váy đỏ bắt đầu giở trò lật lọng, đổi trắng thay đen.

Hôm nay cô ta đến đây là để xử lý con hồ ly giật người yêu mình, sao có thể bỏ qua cơ hội này?

Cô phục vụ cúi đầu, lí nhí không nói được gì. Dù sao cô cũng chỉ là nhân viên, khách hàng là thượng đế, chỉ có thể nhẫn nhịn, xin lỗi rối rít.

"Có chuyện gì vậy!"

Quản lý nhà hàng trong bộ vest chỉnh tề bước tới. Nhìn thấy cô gái váy đỏ, ông ta lập tức cúi đầu xin lỗi, thái độ khúm núm. Cô ta khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo như thể ai nợ cô hàng triệu tệ.

Không còn cách nào khác, quản lý đành tỏ vẻ tức giận quay sang mắng cô phục vụ:

"Tiểu Nam, em làm ăn kiểu gì vậy? Mau xin lỗi cô An đi!"

"Xin lỗi… Em xin lỗi thật lòng!" – Diệp Nam cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.

"Xin lỗi mà xong à?! Muốn tôi tha thứ không?"

Cô váy đỏ nhếch môi cười lạnh, tay nâng cằm cô phục vụ như kẻ bề trên đầy miệt thị.

Diệp Nam nước mắt lưng tròng, cắn môi chịu nhục rồi khẽ gật đầu.

"Được thôi, vậy… liếm sạch đôi giày của tôi!"

Cô ta đưa chân phải ra – đôi giày cao gót đen vẫn còn vương vài vết dầu mỡ – chắc dính lúc thức ăn đổ ra.

Diệp Nam kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ta, rồi lại quay sang quản lý – gương mặt đầy khó xử.

Làm quản lý bao năm, ông ta cũng chưa từng gặp khách nào vô lý và độc ác đến vậy.

Diệp Nam rưng rưng nhìn lần cuối, rồi nghiến răng quỳ xuống. Cô thực sự định… liếm giày!

Mọi người xung quanh nhìn cảnh ấy, ai cũng xót xa, khó chịu. Yêu cầu quá đáng như thế, ai mà chấp nhận nổi?

Và rồi…

"Này, cô dì xấu xí, xấu thì đừng có lảm nhảm ồn ào nữa.

Cô không thấy nhục, chứ tôi nhìn cũng thấy mất mặt lây đấy!

Phải hít thở chung không khí với cô, đúng là thiệt thòi cho tôi ghê luôn…"

Một giọng con nít vang lên – non nớt nhưng cực kỳ chua ngoa khiến cả nhà hàng chấn động.

Tất cả quay lại nhìn – thì ra là một bé trai nhỏ xíu, chừng 5-6 tuổi.

Không chỉ mọi người ngỡ ngàng, cô váy đỏ cũng cứng họng – không tin nổi mình vừa bị một đứa trẻ chửi.

Tô Hi đỡ trán:

Trời ơi con ơi, lại xía vô chuyện nữa rồi…

"Mày… mày vừa nói gì?" – Cô ta nghiến răng, mặt đen như đít nồi.

"Ơ hay, gì cơ? Tôi gọi sai sao?" Nono nhún vai, vô tội hỏi lại, như thể câu "lảm nhảm" vừa rồi không phải từ miệng mình.

"Phì~" – Tô Hi không nhịn được bật cười.

Quả không hổ là con trai mình, mồm mép bén như dao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!