Tô Hi mở email — đúng như cô chờ đợi bấy lâu, người gửi là G. A International.
Nội dung rất ngắn gọn, chỉ một dòng:
"Cô Tô, xin mời đến G. A International phỏng vấn vào ba giờ chiều mai."
Một câu đơn giản nhưng truyền tải đầy đủ ý tứ. Tô Hi khẽ chạm môi, lòng đầy hiếu kỳ:
Muốn trở thành thư ký trưởng của G.A, rốt cuộc cần năng lực thế nào đây?
Trời đã sáng rõ, Tô Hi lơ mơ tỉnh dậy – mới về nước, cơ thể vẫn chưa thích nghi được với múi giờ.
Nono – nhóc con của cô – đang nằm vắt vẻo trên người mẹ, dáng ngủ y như bạch tuộc ôm trụ.
Thằng bé cười trong mơ, miệng còn lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
"Dậy thôi, Nono!"
Tô Hi đẩy nhóc con xuống, xoa bóp cơ thể mỏi nhừ – không mỏi mới lạ, cục thịt bé con này cả đêm đè lên người cô cơ mà.
Nono uể oải co chân, không tình nguyện ngồi dậy. Thấy mẹ có vẻ bị hành cả đêm, thằng bé gãi đầu áy náy:
"Mami… lần sau con sẽ ngủ ngoan, hứa không bò lên người mẹ nữa đâu…"
Tô Hi đảo mắt, chỉ muốn mắng:
Còn ai nói câu này mỗi sáng mà làm ngược lại mỗi tối chứ?
Con trai cô, cái danh "chúa nói dối" là không oan chút nào, mỗi sáng đều thề sống thề chết, tối lại đâu vào đấy.
"Dậy nhanh, ăn sáng rồi đi mua đồ!"
"Vâng ạ~!"
Trung tâm thương mại Vạn Đô Quốc TếTô Hi diện một chiếc váy liền trắng tinh, mang sandal màu cam, tay xách túi cam – tổng thể trẻ trung, thời thượng. Dáng người quyến rũ, mặt xinh xắn – chẳng ai nghĩ cô đã là mẹ bỉm sữa.
Nono thì vẫn giữ style "đen toàn tập": áo thun đen, quần jogger đen, giày sneaker đen… Nói chung, có cái gì là đen là bé chọn hết.
Tuy nhỏ con, nhưng khí chất thì không đùa được. Đi cạnh mẹ mà cứ như một "tiểu tổng tài", khí phách ngút trời.
Khi đi ngang qua một cửa hàng đồ trẻ em, mắt Nono lập tức sáng rỡ:
"Mami, cái này nè!"
Thằng bé chỉ vào bộ đồ ngủ đen trên manocanh trong tủ kính.
Tô Hi nhìn bộ đồ ngủ ấy thật lâu, gãi cằm bắt đầu "giáo dục con trai":
"Nono, con mới có 5 tuổi…"
"Vâng."
"Mới tí tuổi đầu đã thích mặc đen từ đầu đến chân, vậy có ổn không con?"
Trong quan niệm của Tô Hi, trẻ con là phải mặc đồ màu sắc rực rỡ, chơi đồ chơi, xem hoạt hình, tràn ngập tuổi thơ.
Thế mà con cô – mới tí tuổi – đã tạo hình như một ông cụ non, trầm mặc và nguyên tắc.
Vừa thấy mừng vì con chín chắn, vừa thấy đau đầu vì con khác biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!