"Kết hôn à… Giai Nhã, đây là ý của em, hay là của ông cụ?" – Cố Thám đặt đũa xuống, mất hết hứng ăn uống.
"Thức ăn nguội rồi, nuốt không trôi đúng không?" – Thấy Cố Thám cầm khăn giấy lau miệng, Thương Giai Nhã hơi nhướng mày. Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của cô.
"Không, anh ăn no rồi." – Cố Thám tùy ý lắc đầu. Dù món ăn có ngon đến đâu, giờ phút này cũng khó nuốt trôi.
Thương Giai Nhã ngồi xuống thu dọn bát đũa, sau đó rút vài tờ giấy chậm rãi lau sạch dầu mỡ trên tay. Cố Thám lặng lẽ nhìn người phụ nữ làm gì cũng chu toàn trước mặt, trong lòng lại đang cân nhắc một quyết định khác.
"Giai Nhã, hôm nay em đến chỉ vì chuyện này sao?"
Thương Giai Nhã ném khăn giấy vào thùng rác, giơ tay lên ngửi, cau mày với vẻ ghét bỏ, "Dầu mỡ, thật kinh khủng."
Cô không thích thứ gì dính dầu, thức ăn thường chỉ ăn chay, còn căn bếp – đó là vùng cấm với cô.
Thấy cô cố tình chuyển đề tài, Cố Thám cũng không cáu. Anh tựa lưng vào ghế sofa, điềm nhiên nhìn cô, vô cùng kiên nhẫn.
Anh đang chờ – chờ Thương Giai Nhã chủ động lên tiếng.
"Ha…" – Thấy dáng vẻ ung dung chờ đợi kia của Cố Thám, Thương Giai Nhã khẽ cười. "A Thám, anh lúc nào cũng kiên nhẫn như thế."
Cô tự nhận mình cũng không phải người thiếu kiên nhẫn, nhưng so với Cố Thám thì đúng là kém một bậc.
Cố Thám khẽ cười, như thể chấp nhận lời khen, vẫn giữ nguyên tư thế, tiếp tục im lặng nhìn cô.
"Được rồi được rồi, em đầu hàng." – Thương Giai Nhã vừa cười vừa giơ tay đầu hàng, nhưng giữa chân mày vẫn ẩn chứa nét lãnh đạm cố hữu.
"A Thám, anh hỏi làm gì nữa, chuyện hôn sự này ai có lợi nhất, chẳng lẽ anh không rõ hơn em sao?"
Ánh mắt nàng như mặt hồ tĩnh lặng nhìn thẳng vào anh, lời nói mang chút hàm ý sâu xa.
Cố Thám nhướng mày, liếc Thương Giai Nhã một cái, trong mắt dâng lên vẻ chán ghét:
"Già rồi còn không chịu yên phận."
"Không chỉ ông nội anh nóng ruột, cha em chắc cũng không chờ được nữa rồi." – Thương Giai Nhã cười lạnh. Bị người khác sắp đặt hôn nhân, cảm giác này chẳng vui chút nào.
Nghe cô nhắc đến cha mình, Cố Thám mới nhớ tới tình hình khó khăn gần đây của tập đoàn nhà họ Thương.
"Giai Nhã, tập đoàn Thương thị dạo này thế nào? Nếu gặp khó khăn thì phải nói với anh, em biết đấy, anh mãi mãi là chỗ dựa của em."
Anh nghiêm túc nhìn cô, giọng đầy chân thành. Ba năm đồng hành, dù không có tình yêu, nhưng anh thật sự thương cô.
"A Thám, anh biết mà, em không có hứng thú quản lý công ty. Giấc mơ của em là trở thành một người lính!" – Nhắc đến lý tưởng, trong mắt Thương Giai Nhã ánh lên tia sáng hy vọng.
Cô muốn làm lính như ông nội mình – một ước mơ vẫn cháy âm ỉ sâu trong tim. Chỉ tiếc, giấc mộng đó đã không còn khả năng thực hiện nữa.
"Giai Nhã." – Bắt được tia sáng trong mắt cô, lòng Cố Thám chấn động mạnh, ánh nhìn lo lắng. Qua ngần ấy năm, cô vẫn chưa từ bỏ sao?
Hiểu anh đang lo cho mình, Thương Giai Nhã cố nở nụ cười dửng dưng. Có những ước mơ, dù chưa bao giờ từ bỏ, vẫn phải giả vờ như đã quên.
"Không nói chuyện đó nữa. Nói đi, anh nghĩ sao về hôn sự?"
"Giai Nhã, chuyện cưới xin này… anh không muốn kết hôn!"
Ánh mắt cô khẽ nheo lại, ngước lên nhìn Cố Thám, thần sắc không hề ngạc nhiên:
"Vì người phụ nữ tên Tô Hi kia, đúng không?"
"Ồ? Sao em lại nghĩ vậy?" – Lần này đến lượt Cố Thám ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!