"Ngực cô to quá, cô đổ lỗi cho áo chật được sao?"
Khóe môi Cố Thám cong lên, nụ cười vừa lưu manh, vừa ngông cuồng, lại còn mang chút tà khí quyến rũ!
Thấy Cố Thám cười, Tô Hi ngẩn người một thoáng — chết tiệt, đúng là đẹp trai thật… Vừa nghĩ thế, cô đã hoàn toàn quên luôn câu nói vừa rồi của anh ta.
"Gì vậy? Nhìn đến ngẩn ra rồi hả?"
Thấy cô thất thần, Cố Thám vui vẻ trêu chọc. Tô Hi lắc đầu, thầm mắng bản thân: Đồ mê trai nhan sắc, đúng là tội nghiệp!
"Xí! Tên dê xồm, già đầu rồi còn định ăn cỏ non hả?" Cô phì một tiếng rồi nhổ xuống đất, vẻ mặt ghét bỏ.
Nghe vậy, Cố Thám sững người — anh trông già lắm sao? Đưa tay sờ lên khuôn mặt nhẵn nhụi của mình, cả thế giới quan của anh bị đảo lộn. Con nhỏ này bị mù à?
Năm nay anh mới 27 tuổi, phong độ ngời ngời, gái xinh vây quanh, mỗi lần đi tiệc còn phải mang theo vệ sĩ vì sợ bị mấy "chị em" hóa sói cắn trộm. Một người được săn đón như anh, từ bao giờ lại bị nói thành "lão trâu già" chứ?
"Cô ngực bự, lại đây!"
Anh vẫy tay gọi Tô Hi, mặt không có thiện ý. Tô Hi lập tức khoanh tay che ngực, ánh mắt cảnh giác như thấy sói dữ. Cô nhíu mày: "Anh làm gì?"
"Lại đây, mắt cô có dính gì đó."
Cố Thám vừa nói vừa bất ngờ kéo Tô Hi vào lòng, khiến cô loạng choạng rồi ngã vào ngực anh. Mùi chanh nhẹ nhàng vây lấy chóp mũi, Tô Hi thầm nghĩ: Đàn ông xức mùi gì không xức, lại đi chọn chanh?
"Nhìn vào gương đi."
Cô bị anh giữ chặt đầu, chẳng còn cách nào khác đành nghe theo. Tô Hi nhìn vào gương — mặt mày sạch sẽ, không thấy gì cả, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
"Dơ chỗ nào?"
Cô nhìn vào khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc kia, trong lòng chỉ muốn quăng vào đó một đĩa trứng xào cà chua!
Cố Thám khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến ánh mắt hình dao của cô. Tay phải của anh siết mạnh, năm ngón in hằn lên làn da mịn màng ở cổ cô.
"Mắt quá bẩn!"
Nói xong, anh mở vòi nước và ấn đầu cô vào dưới vòi!
Dám nói anh là lão trâu già? Mắt chắc chắn bị dơ nặng rồi! Càng nghĩ, tay anh càng mạnh.
"Ưm! Đồ điên!"
Tô Hi hai tay chống vào thành bồn, nước lạnh buốt tràn qua mắt khiến cô run rẩy. Cô hiểu rồi — đây không chỉ là tên lưu manh, mà là loại thù dai cực độ, còn là một con… chim bệnh!
"Xem ra không chỉ mắt, miệng cũng bẩn!"
Nghe Tô Hi lẩm bẩm, Cố Thám càng thấy hứng thú. Lời đã nói ra như nước đổ đi, ai cũng phải chịu trách nhiệm với miệng mình. Con nhóc này không dạy dỗ một trận thì không biết thế nào là ngoan!
Anh ra sức hơn. Vốn ít đụng chạm với phụ nữ, nên tay không có chừng mực, không biết nặng nhẹ.
Cổ bị siết chặt khiến Tô Hi hét toáng lên: "Á á á! Đau chết tôi rồi! Đồ thần kinh!"
Cô gào ầm lên, tay vung loạn xạ. Đúng là trời sinh quái nhân, sao chưa bị thiên lôi đánh chết đi?
"Thả ra! Giết người rồi đấy!"
Cô vùng vẫy, cố thoát khỏi tay anh. Thấy cô la hét quá dữ, Cố Thám cuối cùng cũng lúng túng buông tay ra, ánh mắt vô tình lướt qua vết tím bầm ở cổ cô — lúc này anh mới nhận ra mình dùng sức quá mạnh.
"Xin lỗi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!