"Thảm họa ăn thịt người ư?"
"Là loại thảm họa thế nào?"
Lam Triết vốn không biết rõ quá khứ của An Hi Diêu, nay thấy anh chủ động nhắc đến, đương nhiên muốn tìm hiểu nhiều hơn. An Hi Diêu chớp mắt vài cái, như đang đè nén điều gì đó, cũng như đang khiếp sợ. Anh bước tới, thả người ngồi phịch xuống sofa như quả bóng xì hơi.
Ngã người ra, An Hi Diêu tựa như mất hết sức lực. Anh kéo lỏng cà vạt, lười biếng ngẩng đầu nhìn Lam Triết—người đang cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng trong mắt lại tràn đầy hiếu kỳ. Mím môi thật chặt, cuối cùng cũng mở miệng:
"Chúng tôi vừa bị bắt lên xe, còn chưa đi được trăm mét, căn nhà tôn đằng sau liền "ầm" một tiếng nổ tung. Lửa cháy ngùn ngụt, khói đen cuồn cuộn, người bị nhốt chưa kịp tuyệt vọng hét lên thì... đã bị hai quả bom ấy san bằng rồi. Không ai còn sống."
Nói đến đây, đôi mắt anh như chứa đầy băng lạnh, ánh nhìn xa xăm như vẫn còn đọng trong ký ức kinh hoàng năm ấy.
Chỉ cần chậm thêm một bước, họ cũng đã chết.
Lần đó, nhiều quốc gia không thể đạt được sự đồng thuận, nước S giận dữ trực tiếp cho điều máy bay không người lái tới oanh tạc nơi nhốt con tin. Cũng may chính phủ nước C phái người đến cứu họ—có lẽ là nhờ sự can thiệp của Thương Tước Tiêu—nếu không, An Hi Diêu và Thương Giai Nhã đã sớm bỏ mạng trong biển lửa ấy.
Lam Triết cau mày, tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã nổi sóng.
An Hi Diêu đan mấy ngón tay vào nhau, vô thức, ánh mắt dần trở nên mông lung, suy nghĩ đã phiêu du về mười bảy năm trước.
Miền đông nam sa mạc Kandahar, Afghanistan.
Những tên ***** áp giải họ nhìn cảnh tượng phía sau mà chửi rủa, đầy hối hận. An Hi Diêu lúc ấy chỉ thấy trong lòng trĩu nặng, biết rằng hôm nay khó mà sống sót.
Xe dừng lại dưới chân một ngọn núi rừng rậm rạp, chúng kéo ba người xuống, trói họ vào cột trên sân thượng của một tòa nhà cao hơn mười tầng.
Thủ lĩnh bọn ***** cầm loa, hét vào khu rừng phía xa. An Hi Diêu chăm chú quan sát, gió thổi xào xạc qua lá cây, ngoài ra chẳng có động tĩnh gì.
Thủ lĩnh chỉ cười lạnh, ra hiệu. Một gã áo choàng trắng tiến tới cắt dây trói của thiếu niên số 34, rồi trói cậu ta vào khung sắt.
Tên đó tay cầm dao quân dụng Thụy Sĩ, mặc cho thiếu niên kia gào khóc vùng vẫy, gã không biểu cảm, giơ dao lên chặt phăng ngón tay cậu bé.
"Bọn mày còn không ra mặt?"
Gã áo trắng hét bằng tiếng Trung pha giọng địa phương nặng nề. An Hi Diêu giật nảy người, còn cô bé số 9 bên cạnh, do bị tổn thương dây thanh nên chỉ có thể ú ớ khóc nức nở, hai chân run rẩy không ngừng.
"Tiểu Cửu, đừng nhúc nhích, giữ yên lặng!"
An Hi Diêu thấp giọng dặn dò cô bé, chỉ mong cô hiểu được tiếng Trung.
Cô bé vẫn vùng vẫy trong vài giây, sau đó dần dần im lặng dưới ánh nhìn vừa lo lắng vừa kiên định của cậu thiếu niên.
Trong rừng vẫn không một tiếng động. Thủ lĩnh sa sầm mặt, quát lên điều gì đó. An Hi Diêu không hiểu, nhưng biết là họ định giết thiếu niên số 34.
Ánh mắt cậu dời sang, thấy gã áo trắng đâm mạnh mũi dao vào đầu gối cậu bé kia.
"Aaa!"
Cậu bé rú lên trong đau đớn. An Hi Diêu mặt trắng bệch, sợ đến nghẹt thở.
Lưỡi dao lại rút ra, máu từ vết thương tuôn xối xả.
Cô bé số 9 mặt tái nhợt, không dám nhìn cảnh tượng ghê rợn ấy, chỉ dám dõi theo gương mặt của An Hi Diêu—người cũng sợ không kém nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Thân thể An Hi Diêu gầy yếu, chỉ cao khoảng 1m2 dù đã 10 tuổi, nặng chưa đến 35kg. Da mặt bẩn thỉu, như chưa từng được rửa trong suốt mấy tháng bị nhốt.
Cô bé nhớ rõ, lúc mới bị bắt, An Hi Diêu là cậu bé đẹp nhất trong nhóm. Nhưng nửa năm trôi qua, ai cũng giống ai—như đống than đen bụi bặm.
Dù gầy ốm, nét mặt cậu lại mang đường nét cương nghị, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt nâu thoạt nhìn dịu dàng nhưng sâu trong đó ẩn chứa tia sắc bén như chim ưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!