Chương 130: Lấy gậy ông đập lưng ông

Gần đây, James vẫn luôn ở lại tứ hợp viện, chắc là vì bắt đầu điều trị cho Mo Hạ nên anh ta cũng không ra ngoài mấy. James là kiểu người một khi đã chuyên tâm vào việc gì thì sẽ không còn lòng dạ nào để vướng bận những thứ khác.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã nửa tháng.

Hôm ấy rơi vào thứ Bảy, Tô Hi dẫn theo Cố Nặc Hiền đến tứ hợp viện nơi James và những người khác đang ở. Khi nhìn thấy Mo Hạ – đầu trọc lóc, làn da trắng nhợt một cách ***** – lòng Tô Hi chợt se lại. Một cậu thiếu niên tuấn tú như Mo Hạ lại bị bệnh tật hành hạ đến mức này.

"Mo Hạ, em thấy thế nào rồi?" Tô Hi ngồi xuống bên giường bệnh của Mo Hạ, nhẹ nhàng hỏi han.

Mo Hạ cố gắng nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc:

"Phu nhân, em không sao, cố cắn răng chịu đựng thêm năm ba tháng nữa, bệnh sẽ khỏi thôi!"

Khỏi bệnh rồi, cậu có thể mãi mãi ở bên Stanwen.

Khi hai người đang trò chuyện, Stanwen bê một chậu nước nóng bước vào. Anh đặt chậu lên giá, vắt khô khăn mặt một cách thuần thục, rồi cẩn thận lau lưng cho Mo Hạ.

Trước mặt một cô gái như Tô Hi mà để Stanwen lau lưng cho mình, gương mặt trắng bệch của Mo Hạ hơi ửng đỏ:

"Phu nhân... phiền chị..."

Cậu còn chưa nói hết câu, Tô Hi đã bật cười rồi quay người đi.

Mo Hạ vốn không phải là người đồng tính thuần túy, trước khi gặp Stanwen, cậu cũng từng có bạn gái, cũng từng rung động trước các cô gái. Nhưng từ khi gặp Stanwen, tất cả đều thay đổi. Cậu gọi Tô Hi là "phu nhân" là vì biết ơn Cố Thám đã ra tay cứu giúp, nếu không thì cậu chẳng bao giờ dùng cách xưng hô ấy. Tô Hi mới hai mươi lăm tuổi, nhìn còn tươi trẻ hơn cả sinh viên hai mươi, nếu là lần đầu gặp mặt, Mo Hạ nhất định sẽ gọi cô là "bạn học Tô".

Stanwen mỗi ngày đều lau lưng cho Mo Hạ hai lần, từ một đại thiếu gia tay chân vụng về lúc đầu, nay đã trở nên thành thạo. Động tác của anh dịu dàng, khóe môi luôn nở nụ cười ấm áp:

"Hạ, chờ em khỏi bệnh, sang năm anh dẫn em sang dãy núi Rocky ở Mỹ, mình sống ở đó hai tháng, được không?"

Vừa nói, Stanwen vừa lau người cho Mo Hạ. Mới nửa tháng thôi, tiếng Trung của anh đã tiến bộ rõ rệt.

Stanwen và Mo Hạ đến C quốc chưa được ba tháng, nhưng anh có năng khiếu ngôn ngữ rất tốt, chưa bao lâu đã nói được những câu sinh hoạt đơn giản. Mo Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp "được".

Tô Hi nghe vậy, gương mặt hồng hào cũng ánh lên nụ cười.

"Phu nhân, sức khỏe của Mo Hạ không tốt, sợ không thể trò chuyện lâu với chị." Trước khi ra cửa, Stanwen chu đáo nói thêm một câu.

Tô Hi gật đầu, lấy ra một tấm thiệp mời từ túi xách:

"Còn khoảng hơn mười ngày nữa là bọn chị tổ chức hôn lễ. Mo Hạ, chị hy vọng em và Stanwen có thể nể mặt đến tham dự."

Mo Hạ mỉm cười, nhận lấy thiệp mời:

"Nếu tình trạng sức khỏe cho phép, bọn em nhất định sẽ không vắng mặt."

"Vậy được rồi, em nghỉ ngơi đi, chị và Nono hôm khác sẽ lại đến thăm."

Mo Hạ gật đầu. Cố Nặc Hiền ôm lấy cánh tay Mo Hạ, nhỏ giọng dặn dò:

"Mo Hạ ca ca, anh phải giữ tinh thần thật tốt thì bệnh mới nhanh khỏi."

Mo Hạ dùng ngón tay móc nhẹ vào tay bé, gật đầu đồng ý. Có Stanwen ở bên, mỗi ngày của cậu đều rất mãn nguyện.

"Các người nên về đi, bệnh nhân cần nghỉ ngơi!" James bê một bát thuốc, hạ lệnh tiễn khách.

Tô Hi gật đầu, dắt tay Cố Nặc Hiền ra khỏi phòng bệnh. Đóng cửa lại, đi đến sân trong, Tô Hi nhìn James, ánh mắt đầy lo lắng. James xoa xoa mái tóc vàng đã mọc dài thêm chút ít, nói:

"Tháng sau sẽ tiến hành cấy ghép tế bào gốc tạo máu ngoại vi, tôi đã tìm được tủy xương phù hợp nhất với thể chất của Mo Hạ, yên tâm đi, cậu ấy sẽ không sao đâu."

"Tìm được rồi à? Là người tự nguyện hiến tặng hay bỏ tiền ra mua?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!