Chương 10: Phỏng vấn

Tức đến phát điên khi nhìn Nono, không hiểu sao những lời cảnh cáo phát ra từ miệng thằng bé lại khiến người ta tin răm rắp. Nhìn đám người xung quanh đang thích thú hóng chuyện, An Lâm Nguyệt giận đến mức giậm chân, tức đến nỗi khói gần bốc ra từ bảy lỗ trên mặt.

"Cứ chờ đấy!"

Ném lại một câu hung dữ, An Lâm Nguyệt dùng tay che mặt, giày cao gót giậm mạnh xuống sàn, quay người bỏ chạy, nhanh như chó nhà có tang. Mất mặt, mất sạch luôn rồi!

Đám nhân viên, quản lý trong nhà hàng như sực tỉnh sau một cơn choáng. Tận khi cô nàng kia chạy khuất, người quản lý mới dám thở ra nhẹ nhõm.

"Cô ơi, cô mau đi đi, An tiểu thư tính tình nhỏ mọn, nhất định sẽ không để yên đâu!" Quản lý áy náy khuyên, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Với họ, cái nhà hàng này chứa không nổi hai mẹ con nhà này rồi.

"Đúng vậy cô ơi! Biết đâu chừng một lát nữa cô ta lại kéo người quay lại, nhân lúc cô ta vừa đi, mau rút lui đi thôi!" Cô bé phục vụ – Diệp Nam – cũng vội tiếp lời, ánh mắt đầy thành khẩn.

Nono làm vẻ tội nghiệp, nhìn Tô Hi với ánh mắt dè dặt. "Mẹ ơi, có phải bảo bối gây rắc rối rồi không?"

Tô Hi ngẩng mặt lên trời không biết nói gì cho vừa. Cái tên tiểu quỷ này, khôn như cáo, gây họa xong chỉ biết bày trò dễ thương. Mà chết tiệt, cô lại rất dễ xiêu lòng bởi mấy trò này! "Thôi được rồi, không sao đâu, đi thôi!" Cô nhấc mấy túi đồ lên, hết cả hứng ăn uống rồi.

Ăn một bữa cơm cũng không yên thân…

"Tiễn hai người ra ngoài ạ!" Quản lý thấy họ chịu rút lui thì mừng rơn, câu "hân hạnh được phục vụ lần sau" là tuyệt đối không dám mở miệng.

"Diệp Nam, chắc em cũng… chuẩn bị viết đơn nghỉ việc đi là vừa."

Quản lý quay sang Diệp Nam, mặt đầy bất đắc dĩ. Cũng chẳng còn cách nào khác, họ đều là người làm thuê, chẳng có quyền quyết định gì nhiều.

Diệp Nam gật đầu. Với tình hình này, tiếp tục làm ở nhà hàng này là chuyện bất khả thi.

"Người tiếp theo!"

Trưởng phòng nhân sự mở cửa lớn gọi to, một cô gái dáng người cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn bước vào phòng phỏng vấn.

Tô Hi ngồi im lặng trên hàng ghế chờ, xung quanh toàn những cô gái xúng xính váy áo, tán gẫu khoe khoang, nhưng ai nấy đều đầy vẻ lo lắng. Cô quá yên tĩnh, nổi bật hẳn giữa đám đông.

Ba phút sau, cô gái vừa vào đã cụp mặt bước ra, nhìn vẻ thất vọng của cô ta, nhiều người âm thầm thở phào – lại loại bớt được một đối thủ. Tô Hi nhìn cảnh này mà không có chút cảm xúc. Loại tình huống này cô đã chứng kiến quá nhiều, thần kinh đã luyện thành thép rồi.

"Người tiếp theo!"

Tô Hi đứng dậy, ngẩng cao đầu, nét mặt bình tĩnh bước vào phòng.

Trong phòng ngồi khoảng bảy tám người phỏng vấn, trước mặt họ là một chiếc ghế trống nằm chơ vơ.

"Tô Hi?" Người phỏng vấn ngồi chính giữa – Từ Thiên – lật hồ sơ lên hỏi.

"Là tôi."

"Mời cô ngồi."

Tô Hi liếc nhìn chiếc ghế một cái, ánh mắt lóe lên một tia khác thường nhưng vẫn thản nhiên ngồi xuống. Lại trò này nữa à? Xưa như trái đất!

Trước mặt cô, cách khoảng 30cm là một cục giấy A4 vo tròn – rác. Nhưng Tô Hi chẳng thèm động vào. Thấy cô ngồi im không nhúc nhích, các giám khảo bắt đầu tỏ ra ngạc nhiên.

"Cô Su, sao cô không nhặt mảnh giấy đó lên?"

Tô Hi nhướn mày: "Việc đó chẳng phải của nhân viên vệ sinh sao? Tôi đến để ứng tuyển vị trí thư ký cấp cao, đâu có nghĩa vụ làm việc ngoài phạm vi. Trong phòng phỏng vấn xuất hiện rác, đó là lỗi quản lý của mấy người chứ không phải của tôi."

Nghe vậy, mấy vị phỏng vấn viên mặt mày tối sầm.

Kiêu ngạo và bất lịch sự – đó là ấn tượng đầu tiên về Tô Hi.

"Cô Tô, hãy giới thiệu bản thân đi." Từ Thiên đóng tập hồ sơ lại, Tô Hi hơi ngạc nhiên – không xem lý lịch sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!