Chương 5: Rung động khi vé má

Anh xáp lại như thế, nhan sắc quyến rũ c.h.ế. t người gần trong gang tấc.

Đôi mắt hoa đào đong đầy tình cảm mang theo ý cười có tính sát thương cao, gần như khiến người khác khó có thể chống cự được.

Khụ khụ khụ!

Nhiếp Triều bị sặc, cảm thấy khiếp sợ trước sự vô liêm sỉ của anh:

"Vãi nồi, Thất thiếu, cậu tự trọng chút đi."

Nhiếp Triều: …

Một người muốn đánh, một người bằng lòng chịu đánh thì anh ta còn nói được gì nữa.

"Những bạn nhỏ ăn ngay nói thật đều đáng yêu cả."

Phó Quân Thâm uể oải đứng dậy:

"Vậy tôi sẽ làm người tốt cho trót, để tôi đưa em về nhà" Nhiếp Triều vừa định hỏi anh làm sao thể thì bị một ánh mắt cản lại mất: …

Được thôi, anh ta tự đi.

Hức, trước mặt phụ nữ thì anh em chẳng còn nhận quyền. Nhiếp Triều đau buồn đi theo sau lưng.

Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lát:

"Không phiền anh nữa, tính tới tính lui cũng là do tôi nợ anh."

Với Phó Quân Thâm, ngoài những tin tức công khai như họ tên và tuổi tác thì những chuyện quan trọng khác đều không thể tính ra được, hoặc có lẽ vì năng lực của cô vẫn chưa hồi phục, cũng có khả năng…

Cố gắng tránh xa hết mức thì vẫn tốt hơn.

Hả? Phó Quân Thâm lấy chìa khóa xe ra, nghe thấy thể thì bật cười:

"Sao em lại nợ tôi? Em nhắc nhở Nhiếp Triều, chẳng phải chúng ta giao dịch sòng phẳng à?"

Anh ngập ngừng, nhếch khóe môi:

"Thế này nhé bạn nhỏ, nếu em thật sự cảm thấy mắc nợ tôi thì hay là em kể chuyện bát quái của thành phố Hồ cho tôi nghe đi."

Doanh Tử Khâm nhìn anh, nhướng mày: Bát quái?

Cô hiểu ý nghĩa của từ bát quái, nó chỉ những lời đồn đại lý thú, khác xa với quái tượng. Xem ra, cô còn phải học rất nhiều thứ mới mẻ ở thế kỷ 21.

"Thì tôi mới quay về mà."

Phó Quân Thâm khoác tay lên cánh cửa xe:

"Thế nào, thỏa mãn sự tò mò của tôi đi?"

Anh nhấc tay, ra dấu cầu xin. Đôi mắt Doanh Tử Khâm lóe lên.

Lúc tới Trái đất lần đầu tiên, cô ở Châu Âu ba trăm năm, khoảng thời gian ấy cô ngao du khắp Châu Âu với những thân phận khác nhau, vì vậy cô biết tất cả lễ nghi của hoàng gia Châu u.

Động tác tay này xuất phát từ hoàng thất nước Y nhưng trong nửa đầu thế kỷ 16 nó không được chấp nhận.

"Nếu em còn không lên xe, lát nữa chú của em sẽ bước ra đấy." Phó Quân Thâm liếc mắt nhìn sang một bên:

"Em xem tôi không quyền không thể, nhỡ đầu anh ta bắt cả hai chúng ta lại thì làm thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!