Không khí trong lớp lại trở nên yên ắng.
Tu Vũ suýt nữa thì cạo mất một bên lông mày, đến lúc ổn định rồi mới nói: "Bố Doanh, không phải cậu đang đùa đấy chứ?"
Bố Doanh của bọn họ không phải là học dốt bền vững ư?
Doanh Tử Khâm đứng dậy, nói có vẻ tùy ý nhưng thực tế lại rất nghiêm túc: "Không hề."
"Sách của cậu còn mới hơn của tớ nữa."
"Vừa xem xong rồi."
Tu Vu: "."
Không hổ là bố Doanh.
Đúng vào lúc cả lớp còn đang ngơ ngác, cô bé cầm lấy cuốn sách, chậm rãi đi lên bục giảng.
Cô vén tay áo đồng phục lên, thò tay ra lấy một viên phấn.
"Bắt đầu giảng từ kỹ thuật gen trước nhé." Doanh Tử Khâm quay người, vẽ một vòng tròn ở trên bảng: "Đây là ADN dạng vòng, trên loại ADN này có rất nhiều điểm tiếp xúc, có thể dùng các enzyme giới hạn cắt đứt liên kết."
"Enzyme giới hạn thông thường chia làm ba loại." Cô vừa giảng, vừa dùng phần đánh dấu trọng điểm: "Trong sách chỉ cho chúng ta hai loại, bây giờ sẽ phân biệt một chút." Nghe mãi nghe mãi, các học sinh đều kinh ngạc đến sững sờ.
"Ôi vãi!" Cậu em nghe đến ngây ngốc: "Anh Nhiên, bố Doanh thật sự biết dạy học kìa."
Hơn nữa, một đứa chưa từng học hành gì như cậu ta mà vẫn nghe hiểu mới sợ chứ, thành rồi!
Lông mày Giang Nhiên khẽ động, ngồi về chỗ.
Cậu ta vẫn tỏ vẻ mất kiên nhẫn, những ánh mắt chưa từng rời khỏi bảng.
"Kỹ thuật gen thực ra là để sáng tạo ra những sinh vật mới phục vụ cho nhu cầu của chúng ta, các cậu có biết cây bông chống sâu không, đó là ứng dụng của kỹ thuật gen đấy, ngoài ra, còn có những thứ này."
Doanh Tử Khâm nghiêng người, tiện tay vẽ vài đường.
Giang Nhiên bất tri bất giác nghe rất nhập tâm.
Đến lúc hồi thần, mặt cậu ta đen như đ.ị. t nồi, tức đến mức đắp đồng phục lên người, nằm bò ra bàn không nói chuyện với ai.
Mẹ, loại quái thai gì đây, đánh nhau đã giỏi mà còn biết cả giảng bài?
Cả lớp im phăng phắc, chỉ có tiếng bút mài trên sách vở.
Một tiết học bốn mươi lăm phút, chưa từng trôi qua nhanh đến vậy.
Tan học, mọi người trong lớp đều như phát điên, ai nấy xúm hết cả lại.
"Bổ Doanh, tôi phục cậu rồi, từ nay trở đi, cậu chính là bố tôi."
"Bố quả nhiên là bộ, giảng còn hay hơn mụ Bạch yêu quái, mụ Bạch yêu quái lên lớp phải có đến nửa tiết là dùng để mắng học sinh." "Lạy luôn ấy, sau này mỗi tiết sinh học đều là bố Doanh dạy có được không, chỉ cần bố Doanh chịu dạy, môn sinh học của tôi chắc chắn sẽ lọt top 10 toàn trường."
"Dạ thôi cho em xin, bổ Doanh cũng không cứu nổi IQ chạm đất của cậu đầu, cậu dám so với lũ quái vật lớp xuất sắc không?" "Ừm, nếu các cậu còn chỗ nào không hiểu…" Doanh Tử Khâm ngừng lại một chút, nghĩ đến điều gì đó, sửa lại thành: "Tự mình giải quyết." "Phụt!" Tu Vũ cười đến sặc cả nước bọt: "Đã nghe thấy gì chưa, đừng làm phiền bố của mấy
cậu đi ngủ."
Đám học trò hào hứng phấn khởi tản đi.
Tu Vũ đưa qua một trái dâu đã rửa sạch: "Nói thật đi, có gì cậu không biết nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!