Nhiếp Triều tức muốn phát điên.
Bắt nạt một em gái bé nhỏ như thế à?
Có biết xấu hổ là gì không?
Bà Ưng che mũi mình, đau gần chết.
Lúc bà ta nhìn thấy là một cậu ấm mà mình không quen biết thì hét lớn:
"Liên quan gì đến cậu? Hả?" Lúc này Nhiếp Triều mới chợt nhớ ra, ở thành phố Hộ này chẳng có mấy người quen biết mình, anh ta bèn mở cửa ra, kéo dài giọng:
"Thất thiếu, đến đây mau lên."
Rồi quay đầu, an ủi cô gái:
"Đại… Em gái, cô đừng sợ, có Thất thiểu ở đây rồi."
Doanh Tử Khâm hơi ngây người, cô ngẩng đầu lên.
Phó Quân Thâm đi vào sau một bước.
Lần này anh mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng mở tung để lộ xương quai xanh, trông vô cùng quyến rũ, ăn chơi trăng hoa chẳng ra thể thống gì, vừa nhìn là biết ngay không phải người đứng đắn.
Người trong văn phòng đều ngây ra như phỗng.
Bà Ứng càng chấn động hơn, đầu bà ta ong lên:
"Thất, Thất thiếu gia?"
Gương mặt của Phó Quân Thâm, chỉ cần nhìn thấy một lần thì sẽ không thể nào quên được.
Cho dù trong thành phố Hộ có người không phục Vì anh là kẻ vô tích sự chẳng làm nên trò trống gì thì kẻ đó cũng phải cung kính với anh.
"Làm phiền rồi, thầy Từ."
Phó Quân Thâm chẳng thèm để ý, đi thẳng đến trước mặt cô gái:
"Tôi là phụ huynh của em ấy, tôi đến muộn." Thầy Từ ngây người.
Nhiếp Triều tặc lưỡi một phát, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên Thất thiếu đã mặt dày là phải mặt dày đến cùng, bây giờ còn từ phong cho mình là phụ huynh người ta luôn rồi.
"Em lên lớp trước đi."
Phó Quân Thầm nhìn cô gái:
"Không cần phải lãng phí thời gian."
Vỏn vẹn bảy chữ khiến cho biểu cảm của Hạ Tuần thay đổi.
Doanh Tử Khâm yên lặng trong phút chốc rồi chậm rãi trả lời:
"Thật ra, một mình tôi cũng có thể." Chẳng đợi cô nói hết câu, Phó Quân Thầm đã lấy ra một thanh sô
-cô
-la đen từ trong túi áo, đôi mắt hoa đào cong lên: Yêu Yểu?
Doanh Tử Khâm bị đồ ăn chặn họng: …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!