Lúc nói câu này, giọng điệu anh chẳng khác gì bình thường.
Vẫn là ngữ điệu bất cần đời, giọng kéo dài ra, đoạn cuối uốn lên.
Mùi trầm hương phỉ thúy thoang thoảng tản ra nơi chóp mũi, lượn lờ quanh đầu ngón tay cô.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh.
Cảm giác đó lại càng thêm rõ ràng, thứ ấy đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một lúc lâu sau, Doanh Tử Khâm mở lên tiếng: Anh to9 quá.
Vẻ mặt Phó Quân Thâm hơi cứng lại: Cái gì?
"Một tay em ôm không hết, lúc trở mình sẽ không thoải mái." Doanh Tử3 Khâm liếc anh một cái:
"Anh đang nghĩ gì thế hả?"
Phó Quân Thâm thả lỏng người, ôm trán khẽ bật cười: Không có gì.
Cố Diệp Phi
Suy8 nghĩ của anh ngày càng không bình thường rồi.
"Mười rưỡi rồi, đi ngủ thôi." Phó Quân Thầm đi qua, giúp cô tắt máy tính:
"Yêu Yểu, đi nghỉ đi." Doanh Tử Khâm
không bộc lộ cảm xúc gì.
Cô thấy anh một ngày không làm bố cô thì chắc cả người sẽ thấy khó chịu lắm.
Phó Quân Thâm cởi áo khoác xuống:
"Anh dùng nhờ nhà tắm nhé?"
Doanh Tử Khâm xoay người, rõ ràng là không muốn để ý đến anh.
Sau khi Phó Quân Thâm ra khỏi phòng tắm, Doanh Tử Khâm đã ngủ.
Anh cúi đầu, nhìn tấm chăn trên mặt đất, sau đó không nhanh không chậm cầm lên, đặt lên giường.
Đoạn, anh gọi một tiếng rất khẽ.
Yểu Yểu?
Cô gái ngủ rất say, không có phản ứng gì.
Phó Quân Thâm lại bế cô lên, nhấc vào giữa giường, sau đó cũng tự nằm
lên.
Cái giường này quả thực rất lớn, ba người ngủ cũng không thành vấn đề.
Sau khi nằm xuống bên cạnh Doanh
Tử Khâm, Phó Quân Thâm lại không thấy buồn ngủ nữa.
Anh lấy điện thoại ra, ẩn gọi video.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!