Sau sự kiện Weibo hôm đó, trong lòng Chung Mạn Hoa luôn cảm thấy áy náy.
Bà ta không điều tra rõ sự thật đã kết luận Doanh Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn, chuyện này là bà ta không đúng.
Nhưng bà ta là bề trên, không lý nào lại phải xin lỗi con cháu.
Vì vậy Chung Mạn Hoa bèn muốn bù đắp cho cổ ở một phương diện khác, thậm chí bà ta còn định lùi một hợp đồng của công ty để đi mua quần áo mới với Doanh Tử Khâm.
Nhưng Doanh Tử Khâm lại biến mất liền bốn ngày, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, cứ thế vứt bà ta lại một mình.
Thiên kim tiểu thư nhà ai lại khiến bố mẹ không vui như thế?
Chung Mạn Hoa bực bội gần chết.
Một vị phu nhân khác ngồi trên ghế sô pha cũng nhìn sang, song chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi luôn, không hề tỏ ra hứng thú.
Đương nhiên Chung Mạn Hoa chú ý đến hành động của người kia.
Bà ta siết chặt hai tay, lạnh giọng:
"Con ra ngoài chờ trước đã."
"Tôi luôn có một thắc mắc." Doanh Tử Khâm khẽ gục mặc,
bình thản nói:
"Sao bà có thể làm mẹ được."
Phòng khách thoáng chốc rơi vào trạng thái yên tĩnh, người phụ nữ kia không nhịn nổi mà đưa mắt nhìn cô gái thêm một chút.
Lần này, bà ta hơi ngây người vì gương mặt cô.
Nhưng cũng chỉ có vậy, ánh mắt bà ta phần nhiều vẫn là soi xét đánh giá.
Chung Mạn Hoa hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được câu đó, hai mắt bà ta cũng đỏ lên vì tức giận:
"Con lặp lại lần nữa xem?!"
Cô gái lại không chút bận tâm, trên mặt là biểu cảm lạnh nhạt tỏ ý không đánh bà đã là khách sáo lắm rồi
", sau đó mang sách lên lầu."Mày…" Chung Mạn Hoa tức nghẹn thở, không xả ra được mà cũng không thể nuốt xuống.
Bà ta ôm ngực, bí bách đến mức khó thở.
Lại như vậy, lại làm mất mặt bà ta trước mặt người ngoài, quả nhiên con bé này chuyên môn khắc bà ta.
Đúng là bà ta không dạy được nó nữa rồi!
Nhưng khách quý vẫn đang ngồi đó, Chung Mạn Hoa không thể mất phong độ.
Bà ta nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nở nụ cười miễn cưỡng:
"Để Mục phu nhân chê cười rồi."
"Đây là cô con gái nhà họ Doanh các bà nhận nuôi một năm trước đấy à?" Mục phu nhân cau mày:
"Mạn Hoa, bà nghĩ gì thế hả? Rước về để con gái ruột bà chịu ẩm ức à?"
Hơn nữa, còn nhận nuôi một đứa con trông rất giống con gái ruột mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!