Là vì muốn cả thế nơi này khùng điên cùng mình ư?
Cô rất mong chỉ là trùng tên thôi nhưng mà…
Doanh Tử Khâm dời mắt xuống dưới, sau khi nhìn thấy cái tên trên mục hiệu trưởng đời thứ nhất, gương mặt chẳng có lấy một cảm xúc.
Quả đúng là tên điên kia, là tên tâm thần đói giải phẫu cô ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Ôn Thính Lan chú ý đến thay đổi nhỏ nhặt trên gương mặt chị gái:
Chị?
Doanh Tử Khâm hoàn hồn, vẻ mặt hơi phức tạp:
"Em muốn học chuyên ngành nào của Đại học Norton?"
Nếu cô nhớ không nhầm, khi cô vẫ3n còn ở Đại học Norton, nơi đó chỉ có các chuyên ngành kiểu thần học, linh học, nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên, giả kim học vân 8vân, có thể nói là hoàn toàn khác biệt so với những đại học khác.
Tư duy của tên điên ấy là thứ mà người bình thường thật sự không thể nào lý giải nổi.
Ôn Thính Lan lại lắc đầu, lạnh nhạt đáp:
"Chỉ là muốn thôi, có vào được đâu."
Khác với những trường đại học còn lại, Đại học Norton không có bài kiểm tra cũng không xét thành tích trong kỳ thi cấp ba, chỉ những người sở hữu lá thư giới thiệu do nhà trường đích thân gửi cho thì mới có đủ tư cách bước chân vào ngôi trường này.
Hay nói một cách khác, cho dù bạn là thủ khoa trong kỳ thi đại học của nước Hoa hay đạt điểm tuyệt đối ở bài thi SAT, chỉ cần không có thư giới thiệu thì bạn không thể vào được.
Không ai biết tiêu chuẩn tuyển sinh của Đại học Norton là gì, càng không rõ rốt cuộc mỗi năm họ sẽ thu nhận những sinh viên như thế nào.
Song, dù như vậy Đại học Norton vẫn xếp trên những đại học khác, đứng đầu toàn thế giới.
"Em muốn đi thì có thể đi thôi." Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lát:
"Không có gì là không thể." Nhưng nếu có ý định học ngành thần học thì thôi vậy.
Nghĩ đến đó cô lại cúi đầu nhìn thông tin tìm kiếm được về Đại học Norton, sau khi xác định trường có những chuyên ngành bình thường như ngành vật lý, toán học và cơ khí… Mới cảm thấy yên tâm.
Ôn Thính Lan nghiến răng, mím môi, siết chặt nắm đấm:
"Chị, hay là chị rời khỏi thành phố Hộ quay về đây đi, em nuôi được chị và bổ mà."
Cậu cảm nhận được, chị gái đã không còn giống như trước, ngày xưa cô cũng im lặng ít nói nhưng không hề thờ ơ như bây giờ, giống như chẳng thứ gì có thể khiến cô d.a. o động được.
Rốt cuộc người nhà họ Doanh đã làm những gì?
"Đó là chuyện của sau này, đợi em tốt nghiệp đại học rồi tính tiếp"
Doanh Tử Khâm có vẻ uể oải:
"Lần này chị về là muốn đón bổ và em đến thành phố Hộ."
Ảnh mắt Ôn Thính Lan trở nên lạnh lẽo, khóe miệng trễ xuống: Em không đi.
Cậu ghét thành phố Hộ, ghét cả những người đó nữa.
"Ừm, về rồi bàn bạc sau."
Hai chị em nối gót nhau quay về, lúc cách căn nhà còn mấy bước chân đã ngửi thấy hương thơm từ xa bay tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!