Trong phòng có điều hòa, lúc vào phòng hai người đều cởi áo ra.
Lưng cô gái rất thẳng, cần cổ thon dài.
Tôi biết đọc sách.
Doanh Tử Khâm tựa về đằng sau, lười biếng ngẩng đầu:
"Trong sách cái gì cũng có."
Phó Quân Thâm nhận ta khi cô nhìn anh bằng đôi mắt phượng đẫm sương và mưa ấy anh không thể nói được gì nữa.
Ai có thể ngăn được chứ?
Đôi mắt vài giây, người đàn ông cong ngón tay, cốc nhẹ lên trán cô gái:
"Sau này không được đọc loại sách ấy nữa." Không. Doanh Tử Khâm cúi đầu, hí hoáy cái nồi áp suất điện:
"Như vậy sẽ mất đi thú vui của cuộc sống."
Cô còn định mua chút tiểu thuyết thời này để đọc cho đỡ buồn nữa.
Anh mời em đi ăn? Không cần đâu. cực kỳ vô tình.
Cô lại lên tiếng: Nhiều nhất.
Phó Quân Thâm rũ mắt nhìn cô.
Cô lại vô cùng nghiêm túc nói: Tôi xem cùng anh.
Sắc mặt Phó Quân Thâm sững lại, cong môi, đột nhiên bật cười: Xem cùng anh?
Còn có thể như thế à?
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, lại buồn ngủ.
Cô khép hờ mắt:
"Ừ, đợi tôi học cách mua đồ trên mạng đã."
Phó Quân Thâm nhìn dáng vẻ lười biếng của cô gái những sắc mặt vô cùng thật trần.
Anh nhận ra cô thực sự nghi như vậy, chẳng qua là không có ý gì khác thôi.
Quả nhiên cô vẫn là một bé con.
Lúc này chuông điện thoại đột ngột reo lên.
Phó Quân Thâm nhìn Doanh Tử Khâm một cái, chắc rằng cô sẽ không khiến bản thân phát nổ thì anh mới đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
"Thất thiếu, mau đến đây đi."
Là Nhiếp Triều gọi đến:
"Chỉ thiếu mình cậu thôi." Phó Quân Thâm lười biếng nói:
"Không có chuyện gì thì cúp máy đây."
"Chẳng phải đã nói làm tiệc tẩy trần cho cậu à? Cậu sao thế?" Nhiếp Triều nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!