Chương 17: Định Cảm Ơn Anh Thế Nào Đ Y

Đó là tia sáng đầu tiên xuyên thủng màn đêm, cực kỳ chói mắt.

Doanh Tử Khâm cũng hiếm khi mà ngẩn người.

Một hồi lâu sau, cô chuyển tầm mắt, hơi nhíu mày, sao cô lại nhớ đến ví dụ này nhỉ?

Không nên một chút nào.

"Thất… Thất thiếu gia." Lục Chỉ cứng người, cười miễn cưỡng:

"Sao… sao cậu đến mà không nói trước một tiếng?"

Có điều Phó Quân Thâm không quan tâm đến cô ta.

Anh lười biếng đứng thẳng người, cong môi cười:

"Bạn nhỏ, trùng hợp thật đấy."

Doanh Tử Khâm tỉnh lại từ trong trầm tư, ngẩng đầu lên.

Lúc này người đàn ông hơi nghiêng người, mùi trầm hương phỉ thúy vương vít thoang thoảng tỏa ra từ áo anh hòa vào làm một với hơi thở, quyến luyến đến rung động lòng người.

Đôi mắt hoa đào kia vừa sâu lại đa tình, luôn mang theo vẻ dịu dàng.

Lúc anh nghiêm túc nhìn một người gần như có thể khiến người ta c.h.ế. t chìm trong đôi mắt mình.

Cảm… Cô mới mở miệng liên bị anh cắt lời:

"Anh không muốn nghe hai chữ này nữa."

Phó Quân Thâm vỗ vỗ đầu cô, dài giọng:

"Quen nhau lâu như vậy mà vẫn còn khách sáo."

Vẻ mặt Doanh Tử Khâm cứng lại: …

Tính bằng hai tư giờ thì còn chưa đến một ngày đầu.

Cô nhìn anh một cái, vẫn không tính toán đến việc tự xưng và động tác của anh.

Thôi bỏ đi, anh ta tốt với cô, cô nghe theo anh ta vậy.

Một bên khác, sắc mặt của Lục Chỉ lại càng trắng hơn.

Chuyện gì thế này?

Con nuôi nhà họ Doanh chơi với Thất thiểu nhà họ Phó từ khi nào vậy?

Đừng nói là nhà họ Lục, đến nhà họ Doanh cũng phải kính trọng nhà họ Phỏ.

Lục Chỉ bặm môi, lại nhớ đến câu nói trước đó của người đàn ông, trong lòng cô ta đang vô cùng hoảng hốt.

Ngay vào lúc này, Phó Quân Thâm nhìn cô ta một cái, ngữ khí lười biếng:

"500 nghìn, nhà họ Lục thiếu tiền lắm sao?"

Lục Chỉ ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.

Ngay lúc cô đang do dự thì Phó Quân Thâm đã lấy điện thoại ra, gọi một củ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!