Cô ta rất ghét đứa con nuôi này của nhà họ Doanh, nhất là sau chuyện xảy ra hôm trước.
Học dốt, nhân phẩm kém lại còn nói dối như cuội.
Đến người hiền như Doanh Lộ Vi mà nó cũng có thể chọc giận được, cô ta thực sự cảm thấy không đáng cho người bạn thân của mình, Lục Chỉ cũng đã xem Weibo hôm nay rồi nhưng có thể chứng minh cái gì chứ?
Cô ta có thể chắc chắn rằng Doanh Tử Khâm có ảo tưởng không nên có với Giang Mạc Viễn,
Lục Chỉ ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nảy ra một kế:
"Tiểu Phóng, em với chị vào trước. Lát nữa có người vào, cô trông cửa hàng nhé."
Câu sau là nói với nhân viên thu ngân trong cửa hàng.
"Chị, chị làm gì vậy?" Lục Phóng lấy làm lạ:
"Chúng ta còn phải trốn nó à?" Trong lớp đều là Doanh Tử Khâm cúi đầu không dám nhìn mặt ai, từ lúc nào đổi thành cậu ta nhượng bộ rồi?
"Trốn cái gì mà trốn?"
Lục Chỉ không cho Lục Phong nói gì thêm, kéo cậu ta đến nhà kho ở phía sau:
"Chị muốn làm nó xấu mặt, tới lúc đó nó phải ngoan ngoãn đến cầu xin chị."
Chẳng phải nó muốn mua thuốc sao?
Vậy thì còn phải xem có mua nổi hay không.
Lục Phóng ngần người rồi lập tức hiểu ý của chị mình, không nhịn được mà bật cười:
"Chị, chị đúng là nham hiểm. Chị nói xem, lát nữa nó có tức đến mức khóc nhè không?" Chắc chắn là có. Lục Chỉ xem hình ảnh từ camera giám sát trên màn hình máy tính:
"Đến lúc đó gửi video cho Lộ Vi để Lộ Vi giải trí."
"Chị, chị gửi em nữa."
Lục Phong cảm thấy ý này rất hay:
"Đợi tới lúc đi học lại, em muốn bật trước lớp cho cả lớp cùng xem." Sắp lên lớp 12 rồi, học càng vật hơn, họ cần chút thú vui để tiêu khiển.
Mấy giây sau, cô gái đẩy cửa đi vào.
Cô vốn định đến chỗ giá để hàng nhưng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào một chỗ.
Lục Phong bất ngờ nhìn thẳng vào mặt cô, vô thức quên cả hô hấp.
Dù cô để mặt mộc nhưng vẫn khiến người ta khó có thể rời mắt được.
Đôi mắt phượng sâu lắng đen láy giống như một hố sâu không nhìn thấy đáy có thể hút người ta vào trong.
Tim Lục Phóng giật thót:
"Chị, có khi nào nó biết chúng ta đang nhìn nó không?"
Sao thế được? Lục Chỉ không cho là vậy:
"Em tưởng nó có thể biết trước tương lai à?"
Doanh Tử Khâm chuyển tầm mắt, mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!