Chương 9: Thả ta xuống??!

Hệ thống X

-H đã được lắp đặt khắp mỗi căn phòng. Lâu Mịch về phòng sau đó hỏi X

-H làm thế nào để có gỡ keo dính ra.

X

-H giúp nàng đặt hàng dung dịch tẩy keo, nhắc nhở: "Thanh toán hay không?"

Lâu Mịch gật đầu xác nhận sau đó, hệ thống quét khuôn mặt người dùng, lập tức thanh toán. Đơn hàng biến thành bản đồ hình ảnh, hiển thị từ siêu thị cách đây 1.2km giao đến, dự kiến khoảng 10 phút.

10 phút sau, nhận được chuyển phát nhanh, bảo an tòa nhà tự mang gói hàng đến tận cửa.

"Lâu nữ sĩ chào ngài, hàng chuyển phát nhanh của ngài đây."

Lâu Mịch vốn định nhận, nhưng tay mở không ra, đành phải vươn nắm tay ra: "Ngươi để ở đây đi."

Bảo an nhìn mặt có vẻ một lời khó nói hết, chỉ có thể làm theo.

Dùng cánh tay ôm gói hàng, quay về phòng mình, định dùng chân đóng cửa lại thì một chân đá vào khung cửa, đau đến nỗi Lâu Mịch ôm chân nhảy lò cò nửa ngày.

Hôm nay là ngày xui xẻo gì thế này?

Lâu Mịch ngồi trên giường, định đổ dung dịch tẩy keo ra để giải quyết cơn khủng hoảng, nhưng cả quá trình lại chẳng khác nào đang mô phỏng cảm giác của Doraemon có tay mà như không có, chỉ sơ ý một chút thôi, gần nửa chai dung dịch đã đổ ra ngoài.

Vội vàng nâng chai lên, may mắn giữ lại được hơn phân nửa.

Lâu Mịch dự định dùng ngón áp út và ngón út của một bên tay để móc lấy chai dung dịch, cố đổ lên phần ngón tay dính chặt còn lại.

Nhưng ai mà ngờ được, cái chai tẩy keo này lại to như vậy! Căn bản là không móc tới, nếu mạnh tay kéo một phát thì có khi đổ hết phần còn lại ra ngoài cũng nên.

Làm cái sản phẩm này, mấy người thiết kế có nghĩ tới không vậy, vì sao người ta lại cần một chai tẩy keo? Còn không phải vì bộ phận nào đó bị dính, bộ phận này rất có thể chính là tay à!

Tay bị dính chặt rồi thì làm gì còn sức mà nắm, vậy mà không biết làm cái chai nhỏ một chút cho người ta dễ lấy?

Lâu Mịch tức đến ngứa răng, tự hỏi rốt cuộc là do mình tính nóng như kem, hay do mấy món đồ chết tiệt này thật sự khiến người ta phát điên.

Dù khoa học kỹ thuật có tiến bộ tới đâu, vẫn có mấy chuyện vặt cỏn con thế này là không thể giải quyết được.

Lâu Mịch chật vật rút một cây tăm bông từ hộp ra, định dùng nó để thấm dung dịch bôi lên phần dính keo.

Tưởng rút một cây kết quả kéo ra một chuỗi, làm đổ cả bàn.

Đúng lúc Lâu Mịch muốn một quyền đập vỡ cái bàn thì Tiger, con chó Corgi của Trì Lẫm nuôi hứng phấn chạy tới, cái mông tròn xoe ngoáy tới ngoáy lui, dán sát lấy chân dài của Lâu Mịch mà cọ lia cọ lịa.

"No!" Lâu Mịch lời lẽ nghiêm khắc từ chối, "Lần trước ngươi đi tè trong ngăn tủ của ta chuyện đó ta chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Đừng làm loạn nữa, không thấy ta hiện tại sinh hoạt còn không thể tự lo được sao!"

Tiger làm gì quan tâm Lâu Mịch nghĩ gì trong lòng, cả ngày không thấy bóng người, giờ mới vớ được "hàng tươi sống nóng hổi" để thân thiết một chút, động tác cọ chân vô cùng điên cuồng, đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Lâu Mịch tuyệt vọng......

Nàng dạy dỗ con chó ngốc này không biết bao lần rồi, vậy mà nó vẫn cứ dính nàng như sam là sao? Đầu óc để đâu rồi?

Một ngày hôm nay của Lâu Mịch, cơ hồ là ăn đủ mọi khổ ải nhân gian.

Chính lúc lao lực vật lộn giữa thảm họa cá nhân và bực mình tích tụ, Trì Lẫm đi ngang qua cửa phòng nàng:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!