Chương 7: Các hạ hậu trù, có thể hiện thân một chút được không?

Dọc suốt quãng đường, Lâu Mịch vẫn chăm chú chơi game, không hề phản ứng gì với Trì Lẫm. Tốc độ xe thì nhanh đến mức khiến Trì Lẫm cảm thấy... cần phải túm chắc lấy cái gì đó cho an toàn.

Lần trước trên đường tới trường, nàng đã được "mở rộng tầm mắt" với tốc độ cao ngất của phương tiện thời đại này. So với lần đó, lần nay xe có vẻ chậm hơn một chút. Vì vậy sau khi học theo Lâu Mịch thắt dây an toàn, Trì Lẫm yên tâm lớn mật bắt đầu ngắm nghía phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Nơi này xe không cần ngựa cũng chẳng cần người điều khiển. Nàng vẫn chưa hiểu nguyên lý hoạt động là gì, nhưng kỳ lạ là dù có chạy nhanh đến đâu cũng không va vào bất cứ thứ gì.

Dọc đường, các tòa lâu đài mọc san sát, rậm rạp cao cao tầng tầng lớp lớp. Khi ánh nắng chiếu xuống, mặt tường phủ kính sáng lóa như pha lê, vừa chói mắt lại vừa bắt mắt.

Khi xe lao lên một cây cầu vượt, Trì Lẫm dán cả người vào cửa kính, ngoái nhìn xuống. Những con đường bên dưới đan xen như mạng nhện nhưng thứ khiến nàng choáng váng nhất là chúng... treo lơ lửng ngay phía trên mặt biển! Quả thật là quá lớn mật.

Rốt cuộc là vị thợ thủ công nào có thể làm ra loại thành trì điêu luyện sắc sảo đến mức này?

Dám nghĩ là một chuyện, dám làm lại là chuyện khác, kiểu thiết kế này có thể tiết kiệm được rất nhiều không gian, mặc dù có bao nhiêu xe lưu thông cũng chẳng sợ ùn tắc.

Từ lúc chiếc xe bắt đầu chạy lên tuyến đường cao tốc bắc ngang qua biển, tim Trì Lẫm vẫn đập loạn xạ không ngừng.

Lại nói thêm, thật ra đây là lần đầu tiên nàng được nhìn biển từ góc độ như thế này. Trước kia, nhiều nhất nàng chỉ đứng trên bờ biển, nhìn sóng vỗ vào vách đá, nhìn trời với nước hòa làm một.

Hóa ra biển đẹp hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều, mặt trời chiều buông ánh hoàng hôn phủ lên mặt nước, kéo theo một mảng ánh vàng rực rỡ, như dát vàng lên mặt biển. Trì Lẫm nhìn đến ngẩn người, gần như quên mất hô hấp.

Trên cao tốc bắc qua biển, tốc độ giới hạn cực kỳ cao thấp nhất cũng là hai trăm mã (tương đương khoảng 200km/h). Chỉ trong năm phút, các nàng đã băng qua biển, cảm giác như vừa từ tòa thành trì này đến tòa thành trì khác, chỉ cần một cái chớp mắt là xong.

Xe tiếp tục chạy thêm khoảng mười phút nữa thì tới một tòa trấn nhỏ.

Nơi này cây cối xanh mướt rợp bóng, đường xá bằng phẳng, rộng rãi làm người vui mắt. Những căn nhà ở đây không cao vút như bên phía tòa thành trì cạnh biển, nhưng lại vô cùng tinh xảo, mỗi tòa đều tách riêng một mình.

Từ xa nhìn lại, cả khu trông có vẻ đồng bộ về phong cách. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, từ cổng chính cho tới sân vườn, mỗi tòa lại có cách bài trí riêng biệt, toát lên cá tính rất rõ ràng.

Bên trong xe, đột nhiên vang lên một giọng nói: "Lâu Mịch, xin chào. Sắp về đến nhà. Hôm nay gara 1, gara 2 và gara 3 đều còn trống. Xin lựa chọn nơi muốn đỗ xe."

Đây là ai đang gọi điện cho Lâu Mịch? Nghe giọng giống như quản gia của Lâu phủ.

Trong lòng Trì Lẫm tự động phiên dịch câu nói này thành: quản gia Lâu phủ đang hỏi Lâu Mịch, muốn đem ngựa bỏ ở chuồng ngựa nào.

Không sai, chính là nên hiểu theo kiểu này, Trì Lẫm tự thấy mình ngày càng có năng lực "phiên dịch theo lối cổ", cảm giác như vậy sẽ dễ hòa nhập với cái thế giới đầy yếu tố xa lạ này hơn.

Lâu Mịch chọn "Gara 1". Một cánh cửa lớn màu trắng lập tức mở ra, phía trước mặt đất hiện lên một vòng tròn sáng, chiếc xe chậm rãi tiến vào, bánh xe lọt vào đúng hai rãnh lõm ở giữa.

Ngay sau đó, vòng tròn trên mặt đất phát sáng, một làn ánh sáng xanh lam chạy quanh theo chiều kim đồng hồ. Rồi cả chiếc xe bắt đầu chìm xuống dưới.

Xe cũng đi thang máy!

Trì Lẫm mặt ngoài trấn tĩnh, thật ra trong lòng vẫn liên tục kêu "Quá lợi hại" "Quá thần kỳ".

Xe mang cả hai người đi xuống gara 1. Khi xe dừng lại ổn định, toàn bộ đèn bên trong xe tắt ngúm. Lâu Mịch mở cửa bước xuống, Trì Lẫm cũng nhanh chóng đi theo.

Thật ra từ trước nàng đã nhìn ra, nhà họ Lâu là gia đình có tiền.

Dù là ở thời đại nào, có thể sở hữu cơ ngơi xa hoa, độc lập một khu, lại có quản gia thay mặt lo liệu mọi việc thì đều không giàu thì cũng là quyền quý.

Xem đi, phủ đệ tư nhân còn có cả thang máy!

So với thang máy ở trường học, cái loại công cộng người đông chen chúc thì thang máy của Lâu phủ nhỏ hơn, nhưng vẫn đủ sức chứa 4–5 người thoải mái.

Lâu Mịch quay lưng về phía Trì Lẫm đứng ở giữa thang máy, Trì Lẫm lặng lẽ đứng ở một góc, như một vị khách ngoại lai không được tự nhiên.

Cửa thang máy mở, theo Lâu Mịch đi ra ngoài, ban đầu Trì Lẫm còn tưởng phải đi qua một hành lang dài ngoằn ngoèo nơi này chỗ kia, qua khu vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ mới có thể đến thính đường (phòng khách). Không nghĩ tới cửa thang máy vừa mở, chính là một gian thính đường rộng lớn như vậy xuất hiện trước mắt.

Lâu Mịch đi vào một gian phòng lấy thứ gì đó ra, sau đó vòng qua người Trì Lẫm rồi lại ấn nút thang máy, có vẻ như chuẩn bị rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!