"Tiêu Dao Du" vốn là thiên đầu tiên trong phần "Nội thiên" của kinh điển Đạo gia "Trang Tử", Trì Lẫm từ năm năm tuổi đã thuộc lòng.
Ở thời đại của nàng, con cháu thế gia nếu muốn có tiền đồ thì từ nhỏ đều phải đọc đủ loại thi thư kinh điển. Nếu có thể được thiên tử coi trọng thì ít nhất cũng tiết kiệm được hai mươi năm phấn đấu.
Sau khi vào được Quốc Tử Giám học tập, sự cạnh tranh càng trở nên khốc liệt. Nếu ngay đến những tác phẩm kinh điển cơ bản, có tính đại diện như thế mà cũng không thể đọc vanh vách, thì bị người cười nhạo chỉ là chuyện nhỏ, nhục nhã gia môn mới là chuyện lớn.
Trì Lẫm vốn không phải loại người thích khoa trương hay ra vẻ tài giỏi, nhưng bị tiên sinh điểm danh gọi đọc bài, lại còn lờ mờ nghe thấy mấy đồng học thì thào nói cái gì mà "lễ hội văn hoá nằm trong tay nàng", nên Trì Lẫm cảm thấy: thôi thì cứ đọc thuộc tương đối tốt hơn.
Đợi nàng đọc thuộc xong, phát hiện trong lớp lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn nàng đều đờ đẫn.
Trì Lẫm có chút hối hận, sớm biết thì cố ý đọc sai mấy chữ, để không làm ảnh hưởng đến toàn cục.
"Khụ, thuộc khá tốt." Hạ lão sư hiếm khi khen người, "Các ngươi đều phải học tập theo Trì Lẫm đồng học, thấy được nàng tối hôm qua chắc hẳn đã bỏ rất nhiều tâm tư để thuộc bài này. Cũng giống như ta đã nói đi nói lại với các ngươi rất nhiều lần, trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu khó leo. Dù có là học sinh yếu đi chăng nữa một ngày kia cũng có thể vượt qua các ngươi.
Các vị đồng học đang ngồi đây có nghe rõ không, Trì Lẫm cũng chăm chỉ như vậy, các ngươi còn có lý do gì không nỗ lực học tập, thời gian thi đại học đã không còn nhiều nữa..."
Hạ lão sư nhân cơ hội lải nhải thêm nửa tiếng, mãi đến chuông tan học vang lên năm phút sau, hắn mới cầm đồ ra về.
Lưu Hủy Hân đặc biệt không hiểu nhìn Trì Lẫm: "Ngươi tối hôm qua không ngủ, chỉ để thuộc bài này hả? Ngươi nói ta nghe xem, tối hôm qua học bài học đến mấy giờ? Vì để nổi bật mà liều mạng như vậy, không giống ngươi lắm nha."
Trì Lẫm lắc lắc đầu.
Lưu Hủy Hân vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: "Hay là sáng nay ngươi trốn học, thật ra là để lén học thuộc bài này đúng không?"
"Buổi sáng tỷ tỷ của ta tìm ta có việc, nên tạm thời ra ngoài một chút. Còn bài này thì ta đã học thuộc từ nhỏ rồi, nên nhớ khá rõ." Trì Lẫm thấy vị đồng học ngồi cùng bàn này đeo bám không buông, nếu không giải thích cho nàng một chút, có lẽ nàng sẽ không chết tâm.
"Tỷ tỷ? Ngươi từ khi nào có tỷ tỷ?" Lưu Hủy Hân bực bội, "Tỉnh lại đi, ngươi là con gái duy nhất trong gia đình đơn thân, lấy đâu ra tỷ tỷ?"
Hoá ra Trì Lẫm cũng không nói về thân thế mình cho đồng học ngồi cùng bàn, giờ nàng tùy tiện nói loạn thêm gì thì cũng không hay.
"Này? Vậy ngươi thật sự có tỷ tỷ? Hay ngươi nhận tỷ tỷ bên ngoài? Cuối cùng là ai, nói cho ta nghe với."
Lưu Hủy Hân lòng hiếu kỳ đặc biệt tràn đầy, nếu không phải lão sư Địa lý vào lớp bắt đầu dạy, nàng phỏng chừng có thể đập vỡ cả nồi hỏi ra ba đời tổ tiên của "tỷ tỷ" luôn rồi.
Tiết địa lý này lão sư giảng đáp án bài thi khảo sát tuần trước, nàng ngồi trên bục giảng thao thao bất tuyệt, cả lớp thì ở dưới cắm cúi viết đáp án và ghi chép.
Trì Lẫm lúc này đã hiểu cái cây gậy kim loại kia thật ra chính là bút viết, còn cái mặt bàn pha lê thì là vở kiêm luôn cả sách
Không ngờ ở thời đại này, "giấy bút" lại cứng cáp bền bỉ như vậy, viết xong còn xóa được, dùng lại được.
Trì Lẫm mặc sức tưởng tượng, nếu đem kỹ thuật thần kỳ này mang về Đại Nguyên, e là có thể giúp triều đình tiết kiệm cả khoản lớn phí tổn giấy bút.
Mở sách "Địa Lý", nội dung bên trong làm nàng càng xem càng không kìm được kinh ngạc cảm thán.
Trì Lẫm trước kia cũng có chút hứng thú với địa lý, "Thủy Kinh Chú" đã lật qua vài lần, "Nguyên Hợp Quận Huyện Đồ Chí" và "Nguyên Phong Cửu Vực Chí" cũng từng khiến nàng mất ăn mất ngủ.
Nhưng quá hiển nhiên, địa lý thời đại này so với địa lý nàng biết vẫn có khác biệt rất lớn.
Dùng "gậy kim loại" lật vài trang, Trì Lẫm càng thêm cảm thán. Không biết thời đại hiện tại này cách Đại Nguyên bao nhiêu năm, hiển nhiên người thời đại này hiểu biết về thế giới sâu sắc hơn thời triều Nguyên rất nhiều.
Nếu Bệ Hạ ở đây nhất định sẽ giống nàng, vừa kinh ngạc vừa đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Hai người cùng nhau sóng vai đọc sách, cùng nhau nghiên cứu, chắc chắn sẽ tạo ra nhiều cảm hứng và phát hiện đáng giá.
Nghĩ đến Bệ Hạ, trong lòng Trì Lẫm hơi hơi lên men.
Nàng đuổi theo hồn phách Bệ Hạ đến một thời không xa lạ, nghe thì có vẻ cực kỳ rực rỡ huy hoàng sắc thái, nhưng thực chất cũng là tia hy vọng cuối cùng cho giấc mộng phục quốc.
Chỉ là ... Bệ Hạ rốt cuộc đang ở đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!