Lâu Mịch tỉnh dậy trong phòng ngủ của Trì Lẫm, đau đầu như bị kẻ gian đánh bằng gậy sắt, dù nằm thẳng nhưng ngực vẫn buồn nôn ghê gớm.
Ta sao lại ngủ ở đây chứ?
Lâu Mịch nhìn lên trần nhà phòng ngủ của Trì Lẫm, lâm vào trầm tư.
Ngủ ở phòng người khác cũng thôi đi, còn ngủ trên sàn của phòng người khác nữa chứ, ngủ đến tứ chi cứng đờ gần như không thể cử động nổi.
Tối qua hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Về ký ức tối qua, nàng chỉ nhớ đến lúc cùng Lâu Lực Hành và Trì Lẫm chơi game với nhau, sau đó Lâu Lực Hành bị rớt mạng trước còn nàng cùng Trì Lẫm hai người tiếp tục chơi phải không?
Sau đó thì sao?
Lâu Mịch hoàn toàn không thể nhớ ra.
Bất quá điều này cũng bình thường thôi, trí nhớ nàng vốn không tốt, uống say rồi mà còn nhớ được nhiều như vậy đã là không dễ dàng gì.
Khó nhọc mà đứng dậy khỏi sàn nhà, mới phát hiện dưới thân đè lên nửa cái chăn.
Chăn một nửa nằm trên mặt đất, một nửa còn ở trên giường.
Từ những chi tiết hiện trường mà suy đoán, tối hôm qua hẳn là nàng từ trên giường lăn xuống đất.
Trì Lẫm nằm yên ổn trên giường, vẫn chưa tỉnh.
Cho nên tối qua chắc là các nàng đều uống nhiều quá, tự mình hoặc được Bành Tử Viện giúp đỡ mới vào được phòng ngủ.
Có thể khi các nàng cùng nhau đến phòng ngủ của Trì Lẫm, Lâu Mịch đã không trụ nổi nữa, nên đơn giản ngủ luôn ở đây.
Lâu Mịch cảm thấy sau gáy và đầu gối đều đau nhức, sao lại thế này, ngã ở đâu rồi vậy? Ngã theo tư thế nào thế này?
Trì Lẫm vẫn ngủ rất sâu, trên người chỉ còn đắp nửa cái chăn.
Búi tóc rắn chắc bị nàng ngủ làm hơi tung, áo ngủ cổ áo lệch một bên, lộ ra xương quai xanh rõ mồn một.
Rõ ràng nhìn gầy gò và nhỏ bé thế, sao có thể lợi hại đến vậy chứ?
Lâu Mịch giúp nàng đắp chăn cho tốt, uống một viên thuốc giảm đau rồi đi tắm.
Tắm xong ra, Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện cũng tỉnh, hai người đã làm sẵn cơm sáng, đang chờ bọn con gái cùng ăn.
"Mịch Mịch, ngươi đỡ hơn chút nào chưa? Lại đây ăn miếng gan hộ dưỡng đi." Bành Tử Viện cầm một hũ lớn thực phẩm bổ gan, nhất định bắt nàng ăn hết.
Lâu Mịch: "Ta hơi buồn nôn, bây giờ không muốn ăn cơm."
"Ăn ít thôi, không thì dạ dày hỏng mất."
Lâu Mịch không có cách nào, chỉ có thể ngồi vào bàn ăn uống chút cháo.
Lâu Lực Hành cũng có vẻ mặt xanh xao, chỉ có Bành Tử Viện không uống rượu nên trông có vẻ còn chút tinh thần.
"Trì Lẫm đâu?" Lâu Mịch mới uống được hai thìa cháo liền hỏi.
Bành Tử Viện thấy Lâu Mịch như vậy nhớ đến Trì Lẫm, biểu tình hơi thay đổi, dừng một chút nói:
"Tiểu Lẫm mới dậy, đang tắm, tắm xong sẽ ra. Ngươi ăn trước đi, không cần chờ nàng."
"Từ từ đi, nhà chỉ có bốn người ăn cơm, làm gì phân chia." Lâu Mịch buông thìa trong tay, đứng dậy đi lấy điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!