Chương 5: Cái này nàng nhận ra.

Đến trước cửa lớp 11 ban 6, đúng vào lúc đang trong giờ nghỉ giữa tiết.

Sau một buổi sáng bị các lão sư và hàng loạt bài kiểm tra định kỳ "tra tấn", toàn bộ học sinh trong lớp đều trong trạng thái uể oải ỉu xìu. Thời dịp nghỉ giải lao, tranh thủ nằm bò ra bàn chợp mắt, hoặc là đùa giỡn với đối tượng mình thầm thích.

Trì Lẫm quan sát thấy mỗi người đều có bàn ghế riêng của mình, tuy rằng bàn ghế này về kiểu dáng và chất liệu hoàn toàn khác với những gì nàng từng dùng ở Quốc Tử Giám khi đi học, ngay cả tư thế ngồi cũng không giống nhau, nhưng ít ra thì mọi người đều có chỗ ngồi riêng, điểm này là giống nhau.

Nàng âm thầm nhìn quanh một vòng. Trong lớp, chỉ có một vị trí ở góc lớp là còn trống, không có ai ngồi.

Chỗ ngồi đó bên cạnh có cái chổi, còn có một cái thùng rác và đồ vứt bỏ, nhìn vào không được sạch sẽ lắm.

Không có chỗ ngồi nào khác, một cô gái buộc đuôi ngựa ngồi gần đó nhìn thấy Trì Lẫm, lập tức cười vẫy vẫy tay với nàng:

"Ngươi cuối cùng cũng đến rồi!"

Trì Lẫm xác định chỗ ngồi góc đó chính là của mình không thể nghi ngờ.

Thời đại này, dáng ngồi của mọi người khác với thói quen của Trì Lẫm.

Trì Lẫm quen với tư thế ngồi quỳ, còn tất cả bọn họ đều ngồi trên ghế cao, đôi chân muốn đặt thế nào thì đặt thế đó.

Nhìn qua rất thoải mái, chỉ là hơi thiếu quy củ.

Để tránh quá gây chú ý, Trì Lẫm chỉ có thể nhập gia tùy tục, bắt chước những học sinh xung quanh, ngồi xuống ghế như họ.

Dù gì cũng không thể quỳ trên ghế được...

Nàng tháo cặp sách trên mình đặt xuống, muốn nhét vào ngăn bàn. Nhét mãi không vào được, phát hiện trong ngăn bàn toàn là đồ đạc, đã đầy sắp tràn ra ngoài.

Nàng cẩn thận lôi đồ đạc bên trong ra.

Một đống lớn đồ ăn vặt đóng hộp, còn có các sản phẩm điện tử vứt bỏ, những thứ này Trì Lẫm đều không thể hiểu chính xác là gì và có tác dụng gì, nhưng cuối cùng từ sâu trong ngăn bàn móc ra một cái... cái này nàng nhận ra.

Nồi... sao lại xuất hiện nồi ở trường học?

Xem ra vị học sinh trùng tên trùng họ với nàng đúng như Chủ nhiệm Giáo dục đã nói, là một đứa không học vấn không nghề nghiệp, đi học mà mang cả nồi theo.

Trì Lẫm vừa trượt tay, nồi rơi xuống đất.

Đúng lúc đó, Lão sư Ngữ văn vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng "Ầm", sắc mặt lập tức thay đổi nói:

"Ai đói thế này, gấp không chờ nổi mà lấy nồi cơm ra rồi?"

Cả lớp phì cười, tiếng cười rộ lên như ong vỡ tổ, lão sư Ngữ văn và Trì Lẫm nhìn nhau, lập tức hiểu ra.

Lão sư Ngữ văn ném bút điện tử và iPad cá nhân xuống:

"Ta khuyên đồng học nào đó, dù không chịu học tập cũng đừng ảnh hưởng đến người khác, đây là nơi học tập, không phải quán lẩu của ngươi. Đợi ngươi tiếp tục trốn học bị đuổi học, lúc có nhiều thời gian cho ngươi mở quán."

Mọi người đều biết lão sư Ngữ văn đang nói ai, sôi nổi quay đầu về phía nàng với ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tuy hiện tại nàng đang xuyên vào thân thể của một thiếu niên, tình cảnh lúc này vừa buồn cười vừa hoang đường, nhưng linh hồn bên trong thân thể này lại là một người từng trải qua 32 cái xuân thu, làm sao có thể cùng đẳng cấp với đám nhóc con đang lấy chuyện cười nhạo người khác làm thú vui kia.

Nàng từ thời niên thiếu đã bước vào trung tâm đấu tranh chính trị, là thư đồng và bạn thân của Nữ hoàng. Mỗi lời nói hành động đều phải suy tính cẩn thận từng chút một, không được sơ suất, nếu không người bị lật chính là nàng mà cả mạng cũng chẳng còn.

Tiến sĩ, trọng thần, tướng quân, Hoàng hậu... Nàng đã gánh vác vô số thân phận quan trọng. Sau đó lại bị lưu đày ra biên cương, ở tuổi 32, những gì Trì Lẫm đã trải qua, e rằng người bình thường sống hai đời cũng chưa chắc nếm trải được.

Bây giờ nàng xuyên đến thời đại xa lạ này, phải ngồi cùng một chỗ với đám trẻ con, nhưng tâm thái lại rất khác biệt.

Dù là ánh mắt châm chọc của mấy đứa nhỏ, hay lời trào phúng mỉa mai của lão sư, cũng chẳng thể ảnh hưởng gì đến Trì Lẫm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!