Lâu Mịch sau một trận náo loạn, ngực càng đau hơn, nhớ tới Trì Lẫm có chuyện muốn nói với nàng, tâm trí nàng liền trôi dạt, xuống lầu lái xe đến Tam Trung Nam Hồ.
Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, Lâu Mịch dừng xe ở chỗ cũ, chờ Trì Lẫm.
Trì Lẫm nhìn thấy tin nhắn WeChat của Lâu Mịch thì thời gian tan học đã trôi qua hơn nửa tiếng.
Kỳ lão sư đang tận dụng thời gian sau giờ tan học để làm buổi động viên tổng kết kỳ thi cuối kỳ, muốn mọi người căng hết thần kinh lên, nhân cơ hội nói đôi câu với đám học sinh lớp 11 ưu tú.
"Tiến vào Lớp 12 giống như bước vào đường cao tốc, ai cũng phải dốc hết sức lực lao về phía trước! Bây giờ các ngươi không kiểm tra xe, bảo dưỡng xe cho tốt, chờ người khác chạy về phía trước xa rồi, các ngươi mới bắt đầu khởi hành thì đã chậm người ta một đoạn lớn!"
Có người không sợ chết nói một câu: "Kỳ lão sư, chúng ta còn vị thành niên, lại không phải tài xế già."
Cả lớp cười ầm lên.
Kỳ lão sư bắt được người nọ mà dạy dỗ cho một hồi, nhờ vậy lại muộn thêm một lúc.
Vất vả lắm mới ra khỏi khu dạy học, Trì Lẫm kéo kín khóa áo lông vũ đến tận cổ, chạy qua ba con phố, rồi ngồi vào trong xe của Lâu Mịch.
Vừa mở cửa, Trì Lẫm mang theo cả một luồng khí lạnh mạnh mẽ ùa vào xe, quanh thân như phủ một tầng giá buốt.
"Chờ lâu chưa?"
Trì Lẫm mũi và tai có chút đỏ lên, cả người nhìn lại càng hồng hào nõn nà, đôi mắt đen đặc biệt sáng như tuyết.
"Không đợi bao lâu." Lâu Mịch dựa vào ghế xe, trò chơi cũng chưa chơi, toàn tâm toàn ý đợi nàng.
"Ngươi nói có chuyện muốn nói với ta, vậy giờ nói đi."
Hai người vừa mới gặp mặt Lâu Mịch liền gấp gáp không chờ nổi mà hỏi, Trì Lẫm không muốn trong không gian chật hẹp như thế này mà nói:
"Về nhà rồi nói sau."
Về đến nhà thì không gian rộng rãi, hai người có thể không cần đối mặt trực tiếp, bằng không quá gượng ép.
Quan trọng nhất là nếu Lâu Mịch thật sự muốn đuổi đánh nàng, nàng cũng có chỗ để chạy.
Lâu Mịch lắc lắc đầu, hoàn toàn không có ý định khởi động xe, ngược lại còn khóa cửa lại:
"Nói ngay ở đây. Chưa nói rõ thì ai cũng đừng hòng đi. Ngươi nói ta nghe thử xem, ra tay kiểu gì quá mạnh hả? Ngươi có biết cái tin WeChat kia đồng đội ta đều nghe được không? Cười nhạo ta cả một ngày rồi đấy."
"Xin lỗi... Nhưng mà, vì sao tin nhắn WeChat lại bị các đồng đội của ngươi nghe được?"
Trì Lẫm ngầm hiểu là, tin nhắn WeChat không phải đều dùng tai nghe nghe, hay là lén lút nhỏ giọng nghe sao?
Không ngờ Trì Lẫm lần nào cũng có thể chọc trúng trọng điểm.
"... Này ngươi đừng có chuyển hướng, dù sao ta bị cười nhạo, ngươi phải chịu trách nhiệm." Lâu Mịch làm bộ vô lại xong cũng tự thấy buồn cười.
Nghe được "Ngươi phải chịu trách nhiệm" năm chữ này, Trì Lẫm bản năng nghĩ đến chuyện hô hấp nhân tạo, biểu tình trở nên không tự nhiên.
Lâu Mịch nheo đôi mắt lại, chỉ vào mặt nàng: "Lại nghĩ cái gì thế với cái vẻ mặt đó. Hôm nay ngươi còn phát sốt chứ gì? Ta còn chưa kịp hỏi ngươi đấy, hết sốt chưa?"
"Không sao nữa rồi."
Lâu Mịch dùng lòng bàn tay sờ lên trán nàng, đúng thật là không còn sốt.
Tuổi trẻ đúng là tốt, bệnh cũng hết nhanh.
Lâu Mịch tiếp tục thúc giục nàng: "Nhanh lên nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đi. Nói linh tinh cũng đủ rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!