Trong nhà, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh thông minh đã dùng hết, dù là AI thông minh đến mấy cũng không thể "không có làm cho có". Bành Tử Viện trước khi về nhà có tạt qua siêu thị gần đó mua ít đồ, lúc trở về thì vừa đúng lúc đem theo về nhà.
Còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng hắt hơi điên cuồng, không phải một người, cả Trì Lẫm và Lâu Mịch, cả hai đều đang hắt hơi.
"Mẫu thân..."
Lúc Bành Tử Viện bước vào, Trì Lẫm còn đứng dậy ra đón nàng.
"Sao thế này? Đầu sao lại nóng vậy chứ?" Bành Tử Viện nhìn thần sắc của nàng là biết có gì không ổn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Đưa tay sờ trán, nóng bỏng tay.
Lâu Mịch cuộn tròn trên ghế sofa, kéo chăn bọc quanh người, trên trán còn dán miếng hạ sốt, giọng nói khàn khàn:
"Đều do ta... Khụ khụ, là ta hại nàng bị bệnh."
"Ngươi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hai người làm sao lại cùng nhau đổ bệnh? Mà còn bệnh nặng thế này?" Bành Tử Viện đặt nguyên liệu nấu ăn xuống, "Đã đo nhiệt độ chưa?"
Trì Lẫm thật sự ngượng ngùng mở miệng nói hai người làm sao mà ngu ngốc đến mức mùa đông còn cùng nhau rơi xuống hồ.
Lại càng ngại không dám kể rõ chi tiết trong đó.
Trì Lẫm lén lút liếc nhìn Lâu Mịch, mặt Lâu Mịch đỏ hồng, cả người thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa đáng thương, nhưng ít ra thì không nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng may...
Ít nhất Lâu Mịch không chết.
Trong lòng Trì Lẫm có một chuyện khó nói thành lời.
Chuyện này nói ra cũng chẳng ai tin nổi.
Khi đó Lâu Mịch đột ngột xuất hiện sau lưng nàng, nàng theo bản năng dùng thế "cầm nã thủ" đánh về sau, hai người mất thăng bằng, cùng nhau rơi xuống hồ nước.
Trời thì lạnh cóng, cả hai lại mặc áo bông dày cộp, áo bông ngấm nước lập tức trở nên nặng nề, Trì Lẫm dưới nước loay hoay mãi không cởi được, khoá áo còn bị kẹt.
Nước trong hồ thì không sạch sẽ lắm, lúc ngã xuống, trước mắt chỉ thấy một mảng đục ngầu, hoàn toàn không rõ phương hướng.
Không xác định được Lâu Mịch ở đâu, áo bông lại không cởi ra được, Trì Lẫm thật sự hoảng loạn.
Cuối cùng chỉ còn cách cố gắng chịu đựng mà vận hết sức bình sinh, Trì Lẫm sau khi cởi được áo bông thì hành động linh hoạt hơn nhiều.
Mặc dù không nhìn thấy vị trí của Lâu Mịch, nàng vẫn có thể dùng tay mò tìm.
Khi kéo được Lâu Mịch từ trong nước lên, bảo vệ trong trường đúng lúc nghe tiếng chạy tới, hỏi thăm các nàng có sao không.
Lâu Mịch thật ra bơi khá tốt, cũng không đến mức không xoay sở được, nhưng trong tình huống không hề đề phòng mà rơi xuống nước, ngụm đầu tiên đã sặc nước.
Thêm vào đó, quần áo cồng kềnh đã khiến động tác của nàng bị hạn chế rất nhiều.
Cho nên khi Trì Lẫm kéo nàng lên, nàng đã mất ý thức rồi.
Hai vị bảo vệ trông thấy cảnh tượng ấy thì mặt cắt không còn giọt máu, một người lập tức gọi xe cấp cứu, người còn lại vốn định xông tới sơ cứu Lâu Mịch, nhưng thấy đây là một cô gái trẻ trung xinh đẹp thì ngượng không dám ấn ngực hay hô hấp nhân tạo, liền để Trì Lẫm ra tay cứu.
Trì Lẫm biết phương pháp cấp cứu.
Ở Đại Nguyên đã có ghi chép liên quan đến cấp cứu, thúc thúc bảo vệ chỉ tay chỉ chân với nàng nói đại khái cũng nhất trí.
Chính là...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!