Cú ngã của Hồ lão sư thực sự kinh thiên động địa, không những khiến cả toàn bộ ban 6 đều choáng váng, thậm chí các học sinh ở tầng dưới cũng nghe thấy một tiếng "rầm" rung trời dội đất vang lên ngay trên đầu.
"Ai mà ngã dữ vậy trời? Âm thanh gì mà lớn đến thế?"
"Ngươi ngu à, phải ngã kiểu gì mới gây ra động tĩnh đến mức như nửa cái lớp học bị lật tung thế chứ? Cái mông chắc toác ra mấy mảnh rồi."
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Động đất sao?"
Cặp kính của Hồ lão sư xiêu xiêu vẹo vẹo treo lủng lẳng trên tai, bản thân nàng thì vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn.
Vừa rồi... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta vừa bay sao?
Với sức lực của mình, Hồ lão sư đương nhiên không thể nào "bay" xa đến thế. Nhưng sàn nhà ngay cửa lớp lại vừa được lau sạch bóng, trơn như bôi dầu, nên nàng bị trượt đi một lèo, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, đưa nàng bay thật xa ra ngoài.
Tiếng cười bàn tán xôn xao truyền vào tai nàng, khiến nàng hiểu rằng mình vừa trở thành trò cười cho bọn học sinh.
"Cười cái gì mà cười!"
Hồ lão sư ngồi dậy định đứng lên, muốn hung hăng tới những học sinh cười nhạo nàng để mắng một trận tơi bời.
Ai ngờ mới vừa có ý định đứng lên, chân chưa kịp bám lấy điểm tựa thì lại tiếp tục trượt mạnh một phát nữa — lần này thì bốn vó chổng lên trời.
Lần này cả lớp thực sự không thể nhịn được, cười như điên lên.
Hồ lão sư vốn đã nổi tiếng là người dữ dằn, thường xuyên chia học sinh thành ba bảy hạng theo thành tích.
Học sinh giỏi trong mắt nàng còn được coi là người, còn học sinh dở chính là nơi nàng trút giận. Bất luận là trong công việc hay cuộc sống có chuyện gì không vừa ý, nàng đều thích bắt học sinh dở đến mắng nhiếc hoặc phạt đứng, để phát tiết bất mãn.
Bọn học sinh không phải người mù, ai cũng thực sự chán ghét nàng.
Nên cú ngã này của Hồ lão sư khiến cả đám học sinh vui sướng khi thấy kẻ xấu gặp họa chiếm đa số, tiếng cười càng lúc càng lớn.
"Các ngươi......"
Hồ lão sư đỏ bừng mặt, lúc này mới nhận ra trong tay mình toàn là chất lỏng gì đó không rõ, trơn nhớt lạnh toát, mùi còn kinh khủng đến buồn nôn.
Nàng đưa tay lên ngửi một chút, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Cú ngã ê mông thì thôi không nói, chứ đau lòng nhất là hôm nay nàng lại mặc cái váy mới, tiết kiệm dữ lắm mới dám mua, hơn cả ngàn tệ đó chứ!
"Chậc chậc chậc, đáng thương ghê~" Lâm Tiểu Chí và các nàng vẫn còn đứng ở cửa phòng học.
Miệng nói đáng thương, nhưng giọng điệu hoàn toàn không nghe ra chút thương hại nào.
Ngụy Chước Ngưng thì vẫn còn chưa hết hãi hùng: "Ai chơi khăm dữ vậy, trên sàn đổ dầu giả băng trượt, không khoác giáp chống trượt là trượt chết chứ chẳng đùa."
Cái gọi là "giả băng trượt", là một loại sáp công nghiệp từng được dùng cho sân băng thương mại từ năm năm trước. Đổ dầu này lên sàn, sàn thường cũng có thể có hiệu quả băng trượt, còn có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí.
Nghe Ngụy Chước Ngưng nói như vậy, Trì Lẫm lập tức hiểu ngay.
Vừa rồi nàng ở ngoài nhìn vào phòng học, có hai người thái độ khác với người khác, như thể đang chờ nàng bước vào bẫy.
Con mắt tinh tường của Trì Lẫm chẳng dễ bị qua mặt, học sinh cao trung không giỏi che giấu, thậm chí không nghĩ đến che giấu tâm lý chơi khăm, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Dầu "giả băng trượt" chắc chắn là vì nàng mà chuẩn bị.
Xem tình hình hiện tại của Hồ lão sư, nếu là Trì Lẫm không hề phòng bị thậm chí sợ bị muộn rồi vội vàng vào phòng học, có lẽ cũng sẽ giống nàng rơi vào cảnh thất điên bát đảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!