Chương 45: Chuyện gì liên quan đến ngươi cũng đều tiện cả.

Trì Lẫm chuyên chú đứng đầu hàng dạy đánh quyền, trong khi đó Lâu Mịch càng đánh càng tụt lại phía sau, cuối cùng lặng lẽ rút ra khỏi đội hình, tay đấm chân đá quay về phòng khách.

Lâu Lực Hành nói: "Mịch Mịch, ngươi thực sự nên cùng Tiểu Lẫm tập đánh quyền một cách nghiêm túc đi, điều đó có ích cho thân thể ngươi."

Lâu Mịch đối với lão ba mình mỉm cười, làm một cái thế "mời":

"Nếu muốn có ích, trước tiên hãy trợ giúp cơ thể đầy gỉ sét này của ngài đã."

Bành Tử Viện mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, bày đầy một bàn, chỉ riêng bánh quẩy đã xếp thành từng đống nhỏ.

Sữa đậu nành không đủ ly để uống, Lâu Mịch nhìn thấy những chiếc ly rượu vang chân dài của Lâu Lực Hành đều bị trưng dụng để góp đủ số lượng.

Trì Lẫm giờ có cả tá đồ đệ, cộng lại tuổi chắc cũng ngót nghét ngàn tuổi. Sáng sớm kéo nhau tới nhà vấn an sư phụ buổi sáng, đến cả "thái sư phụ" cũng phải đích thân ra hầu hạ tiếp đón...

Cái này gọi là gì chứ?

Lâu Mịch vào bếp giúp đỡ, Bành Tử Viện liên tục nói cảm ơn.

Chờ Trì Lẫm và các cụ tập xong Ngũ hành quyền, và đả tọa xong, Bành Tử Viện mời mọi người vào nhà ăn sáng.

Diêm gia gia vui vẻ hớn hở cảm ơn nàng:

"Thật ngại quá, chúng ta đến hiếu kính tiểu sư phụ, ngài còn phải theo vất vả làm việc."

Tuy ngoài miệng nói là ngại, nhưng khi ăn thì hai chiếc bánh quẩy một lần nuốt trọn, dùng ly chân dài uống sữa đậu nành cũng uống rất thạo, thực sự nhìn không ra là ngại ngùng ở đâu cả.

Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện cùng các gia gia nãi nãi trò chuyện, bàn ăn quá nhỏ, Trì Lẫm cầm bánh quẩy cùng hộp sữa bò, ngồi một mình trong sân ăn.

Sữa bò đóng hộp, trước đây Lâu Lực Hành mua sỉ cả thùng cất trong tủ lạnh, nàng hiếm khi thấy loại đóng gói này, có chút không biết làm thế nào để mở.

Lâu Mịch ngồi bên cạnh nàng, xem nàng mày mò hoài không được, liền lấy hộp về, nhẹ nhàng bật một phát, mở, rồi trả lại.

Trì Lẫm lặng lẽ ghi nhớ cách mở của nàng, nói nhỏ: "Cảm ơn."

"Lát nữa ta đưa ngươi đi học."

Vốn dĩ Trì Lẫm muốn khách sáo từ chối, nhưng sợ Lâu Mịch hiểu lầm nàng còn đang giận, liền không từ chối:

"Nếu ngươi tiện thì được."

"Tiện mà." Lâu Mịch nói, "Chuyện gì liên quan đến ngươi cũng đều tiện cả."

Hai người yên lặng ngồi đó ngắm mây, trời hơi lành lạnh, nhưng không ai muốn đi.

Cho đến khi phía sau có tiếng cửa mở, Diêm gia gia cầm một tờ giấy viết bút lông ra, hào hứng hỏi Trì Lẫm:

"Tiểu sư phụ, chữ ngươi viết đẹp thế này sao?!"

Trì Lẫm thấy ông kích động như sắp bay lên trời, hơi do dự rồi gật đầu:

"Là ta tùy tay luyện chữ thôi..."

Dạo trước, Trì Lẫm còn đang mê mẩn một thời gian dài với chuyện hệ thống Tiên sinh có thể giúp đặt mua đồ, đối với các loại vật phẩm kỳ diệu thời đại này nàng rất tò mò muốn khám phá.

Thời gian đó, nàng hay mua mấy thứ mà bản thân còn chưa biết dùng để làm gì. Có thứ thì nàng biết rõ công dụng, nhưng lại bất ngờ vì nó vẫn còn tồn tại đến ngày nay, nên mua thử về xem có gì khác biệt.

Giấy và bút mực chính là một trong số đó.

Từ nhỏ nàng đã có thói quen luyện tự, ngày nào cũng viết một trang nếu có điều kiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!