Chương 44: Có phải Mịch Mịch chọc khóc không?

Trì Lẫm bước đến trước cửa phòng ngủ của Lâu Mịch, định đưa tay gõ cửa nhưng tay còn chưa chạm tới đã khựng lại giữa chừng.

Nàng thực sự rất muốn biết liệu Lâu Mịch có phải là Bệ Hạ hay không.

Nếu Lâu Mịch chính là Bệ Hạ thì tất nhiên tốt rồi. Việc tìm kiếm Bệ Hạ sẽ thuận lợi hơn, hơn nữa còn ở bên cạnh người thân cận, khỏi phải tốn công sức chạy đây chạy đó, vừa tiết kiệm công sức vừa có lợi cho việc vun đắp tình cảm?

Nhưng nếu không phải thì...

Trì Lẫm đứng trước cửa phòng Lâu Mịch, lòng đầy do dự.

Nếu không phải thì có phải là thất vọng không?

Nói đi cũng phải nói lại, chỉ căn cứ vào một gói trà cũng không thể kết luận chắc chắn được Lâu Mịch có phải là Bệ Hạ hay không.

Quốc sư chỉ nói kiếp này Bệ Hạ nhất định có liên hệ gì đó với kiếp trước, chưa nói nhất định giống nhau về khẩu vị ăn uống.

Cho nên chuyện này cũng chưa chắc đã đúng.

Thôi kệ, cứ mang trà cho Lâu Mịch uống trước đã.

Nghĩ nhiều làm gì? Nói không chừng nàng thật sự sẽ thích uống.

Dù sao thì người có thể một hơi ăn hết hai ly lớn đồ ngọt như nàng chắc có thể sẽ thích.

Trì Lẫm đứng tại chỗ xoay vài vòng, xoay đến choáng đầu hoa mắt, cuối cùng hạ quyết tâm đi gõ cửa.

Lâu Mịch ôm Tiger đứng ở góc ngoặt khuất, im lặng quan sát Trì Lẫm một hồi lâu, sau khi xem hết toàn bộ màn tâm lý hoạt động của nàng, mới chậm rãi mở miệng:

"Ngươi tìm ta?"

Trì Lẫm: "... Sao ngươi lại ở đây!"

Lâu Mịch: "Câu này đáng ra phải ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đứng trước cửa phòng ngủ của ta xoay vòng vòng làm gì vậy?"

Nàng đặt Tiger xuống, Tiger liền lắc mông chạy đến cọ cọ vào chân Trì Lẫm.

Lâu Mịch tiếp tục phàn nàn: "Ngươi nuôi chó mà sao không chăm sóc? Con chó thối này cả ngày ở trong sân đi ị bừa bãi, mùi xú uế muốn chết hà. Phiền lão nhân gia ngài dành chút thời gian đưa nó đi công viên chuyên dụng cho chó dạo một vòng, cho nó giải quyết nốt việc kia, được không?"

Thấy Lâu Mịch hơi tức giận, Trì Lẫm đưa ly trà trong tay cho nàng:

"Chuyện này thật sự là ta làm không tốt, tỷ tỷ đại nhân đừng giận, ly trà này coi như ta xin lỗi ngươi."

Lâu Mịch đã sớm để ý thấy nàng bưng ly trà này đi tới đi lui, ai ngờ sau khi mắng xong nàng lại trực tiếp được kính trà:

"Ngươi từ sớm đã chuẩn bị sẵn để xin lỗi ta rồi? Hay là ngươi uống không nổi muốn ta giúp ngươi uống hết, tiện thể nói lời xin lỗi?"

Trì Lẫm thấy nàng mặt mang nụ cười, cũng không có vẻ thật sự ghét bỏ, cũng thả lỏng nói đùa:

"Hôm trước nghe đồng học nói gần đây có một công thức hồng trà "hắc ám" đang nổi trên mạng, hương vị đặc biệt độc đáo, người thích sẽ cực kỳ thích, người ghét thì một ngụm cũng uống không nổi. Ta tò mò lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng pha được."

Lâu Mịch nhìn chất lỏng màu đỏ thẫm trong chén trà: "Chính ngươi tự pha đó hả? Cái này?"

Trì Lẫm gật gật đầu.

Theo như hiểu biết của nàng về Lâu Mịch, Lâu Mịch chắc chắn là người tràn đầy tò mò với những thứ mới lạ, nhất định sẽ sẵn sàng nếm thử cái gọi là trà hồng mạng này, sau đó tích cực phát biểu một hồi ý kiến.

Ai ngờ Lâu Mịch gõ đầu nàng:

"Có khả năng khó uống mà ngươi còn chuẩn bị cho ta uống? Tại sao ta lại có một muội muội bạch nhãn lang như vậy chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!