Chương 41: Ta đã ăn rồi ... Ta không chê ngươi.

"Có chuyện khổ sở thì nói cho ta biết, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, luôn đứng ở vị trí cao, bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh, Lâu Mịch lần đầu tiên nghe được có người nói với nàng những lời đáng yêu mà lại rất ngầu như vậy.

Cảm giác vô cùng xa lạ này khiến tim Lâu Mịch đập nhanh hơn, từ đáy lòng ngọt ngào tràn lên, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.

Lâu Mịch giống như tiểu cô nương rụt rè lại điềm mỹ, nhấp nhấp một ngụm nước chanh:

"Ta hoàn toàn tin ngươi có thể bảo vệ ta, chỉ cần xem ngươi ở nhà ăn với đồng học hôm đó ta đã biết rồi, võ công bí tịch thật sự dùng rất được nha."

Trì Lẫm cũng không phản bác, theo lời nàng mà nói: "Đúng vậy, đặc biệt dùng được."

"Vậy sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy chứ? Thứ tốt thì phải chia sẻ cho ta nữa, võ công bí tịch đưa ra đây, để ta cũng luyện tập một chút."

"Không phải ta không cho ngươi luyện, không phải đã nói từ đầu rồi sao. Mới cùng ta trát được hai ngày mã bộ, còn chưa tới giai đoạn chính thức đánh quyền ngươi đã bỏ cuộc rồi."

"Ta ... không phải tại bận quá sao... Được rồi được rồi, sau này chỉ cần có thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau đánh quyền."

Trì Lẫm biết nàng chỉ thuận miệng nói cho vui, cũng không truy hỏi thêm, thanh lịch ăn cơm tiếp.

Nói đến chuyện đánh quyền này, Lâu Mịch rất tò mò không biết nàng ở trường có thể như thế không:

"Ngươi có mang theo mấy tiểu đồng học đó cùng đánh quyền không?"

Tưởng tượng một chút: giờ thể dục ở trường, người khác đang tập thể dục theo loa phát thanh mà Trì Lẫm lại mang theo một đám hài tử hừng hực đánh quyền, có lẽ lần bị gọi phụ huynh tiếp theo chắc cũng không xa rồi.

Trì Lẫm trong lòng suy diễn hàm ý những lời này của Lâu Mịch, có lẽ là nàng không vui khi mình cùng người khác đánh quyền? Lâu Mịch muốn biến việc đánh quyền thành hoạt động thân mật giữa các thành viên gia đình, không muốn người khác tham gia sao?

Dù sao nàng cũng vốn chẳng có ý định đánh quyền ở cái nơi nhiều miệng tạp nham như trường học, Trì Lẫm thành thật nói: "Không đâu."

Lâu Mịch an tâm: "Vậy là tốt rồi."

Trì Lẫm nhìn vẻ mặt hài lòng của nàng, trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu: Thật là một đứa trẻ có tính chiếm hữu mạnh.

Lâu Mịch gọi món cũng đã lên đủ, nàng vừa ăn vừa nói chuyện với Trì Lẫm:

"Ngày trước lúc ta còn đi học, không khí trong trường chẳng tốt chút nào, cảm giác ai nấy đều mang sát khí rất nặng. Động tí là gây gổ, đánh nhau thì khỏi phải nói. Ta học ở trường trọng điểm đấy, cũng vậy thôi, chẳng khác gì."

"Vì sao không khí lại trở nên như vậy?" Trì Lẫm hỏi. Ở Đại Nguyên, Quốc Tử Giám cạnh tranh cũng rất khốc liệt, nhưng chưa từng thấy ai dùng thủ đoạn bỉ ổi thoải mái thể hiện như thế ở bên ngoài, không biết liêm sỉ như vậy.

"Xã hội loài người đang trong thời kỳ chuyển đổi mà, ngành nào ngành nấy đều không dễ dàng lắm. Không chỉ phải cạnh tranh với người, còn phải đấu với máy móc. Ngươi nói xem áp lực có lớn không?" Lâu Mịch gắp miếng vịt quay chấm thêm nước sốt, nói tiếp:

"Việc giẫm đạp đối thủ cạnh tranh tiềm năng, từ lúc còn đi học đã bắt đầu rồi. Trường đại học tốt ngàn cây khó tìm một, không chỉ phải xem điểm thi đại học mà còn phải xem tổng hợp ba năm cấp ba, các loại biểu hiện để tính tỷ lệ. Nếu có thể gây cho đối thủ cạnh tranh một vết nhơ lớn, chính là mở đường tốt cho việc thi đậu đại học lý tưởng của mình, sau này vào xã hội tìm việc mới có lợi.

Tất nhiên, điểm thi đại học vẫn chiếm phần lớn, nhưng muốn qua vạch xuất phát thì đừng nghĩ, ngươi vẫn phải lấy học tập làm trọng."

Trì Lẫm cười lạnh: "Không nghĩ nâng cao năng lực bản thân, chỉ mong giẫm người khác xuống dưới chân, loại người này ngu xuẩn đến buồn cười."

"Chỉ cần có thể giành lấy một tương lai tốt đẹp, mấy chiêu trò hạ tiện thế nào cũng có người dùng tới. Đợi vào đại học rồi ngươi sẽ thấy, thủ đoạn còn nhiều hơn. Cả chuyện mưu sát cũng có, tin tức xã hội mỗi ngày đều đưa: cầm dao đâm, đầu độc, phạm tội bằng công nghệ cao..."

Trì Lẫm nghe đến "mưu sát", sắc mặt không đổi, trong lòng chẳng có chút nào sợ hãi.

Từ trước đến nay, những kẻ muốn giết nàng... cuối cùng, không ai thoát khỏi kết cục bị nàng phản sát.

Tất nhiên những chuyện này không thể để Lâu Mịch biết, dọa hỏng cô gái hiện đại này không tốt.

Đã nói đến chủ đề máu me như "mưu sát", Trì Lẫm cảm thấy bản thân vẫn nên biểu hiện chút sợ hãi, để phù hợp với độ tuổi và bối cảnh sống của nguyên chủ.

Trì Lẫm nhìn chăm chú mặt bàn, thở dài một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!