Lại lên cơn điên vòng mới.
Lâu Mịch nhìn chằm chằm vào cái đầu đỏ rực muốn nổ tung của Trì Lẫm, cùng với gương mặt được xưng là "trang điểm tiên phong" nhưng thực chất xấu không ai đỡ nổi. Xác nhận đúng là con gái xui xẻo não tàn phế chính hiệu của bạn gái hiện tại của ba ba nàng, nàng mới chịu khởi động xe.
Thiết lập điểm đến, TrườngTam Trung Nam Hồ.
Xe tự động lái bắt đầu tăng tốc, đôi mắt Trì Lẫm tròn xoe kinh ngạc.
Chiếc xe này thật sự có thể không cần ngựa kéo mà tự động đi được!
Ở triều đại Đại Nguyên nơi Trì Lẫm sinh sống, trong những tài liệu của Hàn Lâm Viện có ghi chép về việc các nhà phát minh tiền triều đã tạo ra những chiếc xe "không cần gió thổi, tự động vận hành". Thậm chí còn có máy tự động rót rượu, dụng cụ tự động đánh cá. Trì Lẫm từ nhỏ đã tràn đầy hiếu kỳ, những máy móc đó nàng đều đã tự tay chế tạo thử, đúng là có thể hoạt động được, nhưng về tốc độ và độ mượt mà trong vận hành, hoàn toàn không thể so sánh với chiếc xe kim loại hiện tại này.
Trì Lẫm thấy phía trước ghế ngồi của Lâu Mịch có một cửa sổ nhỏ hình vòng cung, bên trong cửa sổ sáng lên đủ loại đèn màu, còn có rất nhiều ký hiệu không rõ ý nghĩa.
Lâu Mịch dường như đã quen với việc lái xe tự động này, hơn nữa dù tốc độ xe nhanh như vậy, nàng vẫn chẳng hề lo lắng gì. Thậm chí nàng còn lấy ra thứ gọi là "tinh thể kết nói" miếng kim loại nhỏ, dán lên hai bên huyệt Thái Dương, rồi nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài câu gì đó. Nhìn thế nào cũng có hơi dọa người.
Sau khi xe khởi động một lúc, tốc độ thực sự tăng lên đến mức khiến Trì Lẫm hãi hùng khiếp vía, đưa nàng bước vào thế giới thần bí này.
Các nàng nhanh chóng xông lên một con đường lớn thẳng tắp, thỉnh thoảng có những chiếc xe với tốc độ kinh người như bay vút qua trước mắt nàng.
Trên bầu trời lại có những con đường cong khúc khuỷu lơ lửng khác, dày đặc như có mười mấy tầng, chồng chéo tầng tầng lớp lớp lên tới tận trời cao.
Cấu trúc tinh diệu nhưng nguy hiểm như vậy, chỉ dùng vài cây cột không biết làm bằng chất liệu gì để chống đỡ.
Rất nhiều xe như vậy không chút do dự bay nhanh giao nhau ở những giao lộ phức tạp, mỗi lần Trì Lẫm đều cảm thấy sắp đụng phải, khiến xe hỏng người vong, thì chiếc xe lại cực kỳ chính xác mà đi ngang qua nhau, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù xe chạy thật ổn định, trong xe cũng thật yên tĩnh không có gì xóc nảy, nhưng cảnh tượng chưa từng thấy này đập thẳng vào mắt qua tấm kính chắn gió lớn, trực tiếp va đập vào ngực Trì Lẫm, khiến nàng tim đập bang bang không ngừng.
Tốc độ còn tiếp tục tăng nhanh hơn, nhanh đến mức trái tim Trì Lẫm sắp không chịu nổi.
Vốn đang định nhân cơ hội ngắm nhìn diện mạo của thời đại này, giờ phút này tâm tư tìm tòi nghiên cứu gì cũng không còn, Trì Lẫm nghĩ chỉ muốn nôn.
Lại một cú rẽ siêu nhanh, dây an toàn thắt chặt khiến Trì Lẫm cảm giác cả người sắp bị văng ra ngoài, bất đắc dĩ, nàng vội túm chặt lấy Lâu Mịch.
Đang đánh quái ở đỉnh Tuyết Vực Đệ Nhất Phong trong game "Tái Chiến Giang Hồ", Lâu Mịch bị ôm một cái làm bất ngờ, khiến cả người trượt chân ngã đè thẳng lên người đồng đội Phù Đồ trong game.
Phù Đồ nửa bên mặt bị dúi xuống tuyết, vẫn không dám nhúc nhích: "Mịch tỷ, cái này là... chiến thuật gì vậy?"
Lâu Mịch nghiêng người đứng lên, trực tiếp tháo miếng tinh thể ra, trừng mắt Trì Lẫm định giáo huấn nàng một phen thì lại phát hiện sắc mặt nàng có vẻ không được tốt lắm.
"Say xe à?"
Lâu Mịch sợ Trì Lẫmq nôn trong xe yêu quý của mình thì toi mất. Xe này tháng trước vừa mới thay thảm mới, vẫn là bản giới hạn toàn cầu mà bạn nàng vất vả kiếm được, tuyệt đối không thể để "thơm mùi" như thế này được!
Lâu Mịch lập tức ra lệnh đổi chế độ điều khiển xe, từ siêu tốc trên cao tốc chạy xuống dưới, rời khỏi đường cao tốc, xe vượt qua ba lần cảnh báo tốc độ, cuối cùng ổn định lại ở quốc lộ với vận tốc 120km/h.
Lâu Mịch từ tủ lạnh nhỏ trong xe lấy ra một chai nước cho nàng: "Đỡ hơn chưa?"
Tốc độ giảm xuống không ít, Trì Lẫm cũng dần quen với cảm giác k*ch th*ch mà tốc độ cao mang lại, hơi xấu hổ gật gật đầu, nói nhỏ "Cảm ơn".
Nhận chai nước muốn mở nắp, phát hiện làm thế nào cũng không mở được.
Trì Lẫm cũng không cố giãy giụa nữa, nàng hiểu thời đại này ngay cả nắp chai nước cũng khác với những gì nàng tưởng tượng, để không bại lộ thân phận đến từ thời cổ đại xa xôi, liền đưa chai nước trả lại.
Lâu Mịch cau mày, lại làm gì nữa.
"Phiền tỷ tỷ đại nhân giúp mở một chút, tay ta hơi không có sức."
"... Ngươi đừng gọi ta như vậy nữa, ta sẽ mở giúp ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!