"Ôi, đau quá! Chậm thôi, chậm một chút!"
Lâu Mịch bị Trì Lẫm dìu về ngồi trên sofa, cả cổ nghiêng sang một bên, hoàn toàn không thể quay về vị trí ban đầu.
Chỉ đi có vài bước ngắn mà đã kêu la rất nhiều lần, Trì Lẫm đang ở bên trái nàng, những tiếng kêu đau này hoàn toàn là dành cho nàng nghe.
Trì Lẫm vốn bị cái hố sâu kia làm cho tinh thần bất an, giờ nghe Lâu Mịch kêu đau chân thành như vậy lại không thể nhịn được cười.
Lâu Mịch: "...... Ngươi suýt nữa bẻ gãy cổ ta, mà còn dám cười?"
"Thật sự xin lỗi, nhưng ai bảo ngươi đột nhiên xông vào phòng ngủ của ta?"
"Ta đâu có đột nhiên xông vào? Chẳng phải vì ngươi tắm mà còn có thể bị sặc, ho khan điên cuồng ở trong đó nên ta mới vào sao?" Lâu Mịch biện hộ một cách thuyết phục cho sự trong sạch của mình, "Ta tới để cứu ngươi, đó là việc làm nghĩa hiệp biết không!"
Sau khi Lâu Mịch nói xong, phát hiện Trì Lẫm tay trái đỡ đầu nàng, tay phải ấn lên cổ nàng.
Bộ phận quan trọng nhất toàn thân lại một lần nữa rơi vào tay Trì Lẫm, Lâu Mịch vừa mới tỏ ra kiêu ngạo liền ngay lập tức dịu xuống:
"Khoan đã, ngươi định trực tiếp vặn cổ ta về vị trí cũ à?"
Trì Lẫm gật gật đầu.
"Ngươi chắc chắn cách thô bạo như vậy có hiệu quả?"
"Có hiệu quả." Trì Lẫm rất kiên định, "Không phải cũng là như vậy mà xoắn sao, tự nhiên sẽ theo đường cũ mà trở về."
"Ngươi tưởng đầu ta là bóng cao su à? Đường cũ trở về."
Nếu như vừa rồi là cười trộm, thì bây giờ Trì Lẫm thật sự nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng — kiểu cười rõ ràng của kẻ vừa gây họa xong còn cố làm ra vẻ vô tội.
Nghe thấy tiếng cười của Trì Lẫm, Lâu Mịch trong lòng b*n r* cả vạn câu chửi th* t*c: Làm ta thành thế này mà ngươi còn có mặt mũi để cười?
Nhưng nhìn thấy nàng cười tươi với đôi mắt long lanh như có tuyết, bên má còn hiện ra lúm đồng tiền, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa vô hại làm Lâu Mịch lại đổi thành một vạn câu khen ngợi, không khỏi nghĩ:
Tiểu hỗn đản hiện tại là dùng sắc đẹp để hành hung à?
"Yên tâm, không đau đâu." Trì Lẫm nói, "Chỉ là trong chớp mắt thôi, rất nhanh sẽ qua."
Lâu Mịch: "...... Mười tám năm sau lại là một hảo hán đúng không?"
Trì Lẫm: "Đừng trêu ta cười, vạn nhất cười sảng khoái lên thật sự lỡ tay, ngươi sẽ phải oẹo cổ cả đời."
"Mịa, ta có trêu ngươi đâu? Ta đang lo lắng cho cái mạng nhỏ của ta thôi!"
"Shh, đừng nói chuyện. Ngươi vừa mở miệng ta thì nhịn không được."
Lâu Mịch đầy bụng lời muốn chửi, nhưng vì tính mạng tuổi già, vì tương lai có thể ngẩng đầu làm người, cuối cùng đành nuốt hết vào bụng.
Lâu Mịch ngồi trên sofa, Trì Lẫm giúp nàng chỉnh cổ cần phải phát lực trong nháy mắt, chỉ có thể đứng.
Mà không thể đứng xa, không thì phát không ra lực, nên phải dựa về phía Lâu Mịch.
Trì Lẫm báo trước, sợ Lâu Mịch hiểu lầm: "Ta phải lại gần một chút."
"Được, ngươi tới đi."
"...... Không cần dang chân, ta đứng bên trái ngươi là được."
"Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!