Chương 32: Thật sự muốn có một bé bạn gái đáng yêu như Trì Lẫm.

Viện Bảo tàng Quốc gia – Quốc Bác có diện tích rộng lớn với triển lãm thành tựu màu đỏ bên ngoài, còn có khu triển lãm nhỏ trong đại sảnh chuyên trưng bày các văn vật cổ đại cố định. Trì Lẫm đi qua từng khu triển lãm để xem, hầu như mỗi món văn vật cùng với đoạn văn tự miêu tả đều được nàng xem kỹ lưỡng một lượt, sợ bỏ sót chi tiết hữu ích nào đó.

Một tấm bảng triển lãm nàng đều có thể xem cả tiếng đồng hồ.

Lâu Mịch thoạt nhìn chẳng khác gì đồng tiền cổ, nhưng Trì Lẫm lấy điện thoại chụp rồi lại chụp.

Lâu Mịch chân đều muốn tê rồi, có chút hối hận đã đưa nàng tới Quốc Bác.

Ai có thể nghĩ được nàng xem viện bảo tàng lại có thể phát cuồng như vậy.

Trì Lẫm chụp đầy một máy ảnh, rồi lại xem lại những tư liệu đó, vô cùng có cảm giác thỏa mãn.

Quay đầu thấy Lâu Mịch đứng tại chỗ chân run run, Trì Lẫm ý thức được mình quá đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân, quên mất tất cả xung quanh:

"Có phải mệt không? Chúng ta về thôi."

Lâu Mịch còn cố thể hiện: "Không có việc gì, giờ này mới đến đâu, dù gì ta cũng là vận động viên, thể lực tốt lắm."

Trì Lẫm: "Không mệt à, vậy thì tốt rồi, chúng ta lại dạo hai vòng nữa đi."

Lâu Mịch: "......"

Trì Lẫm phì cười: "Xem ra ta dọa ngươi rồi. Đùa thôi, không dạo nữa đâu, ta cũng đói bụng rồi. Chúng ta đi tìm chỗ ăn đi."

Lâu Mịch nhân cơ hội búng nhẹ vào đầu nàng: "Không biết lớn nhỏ còn trêu chọc ta nữa."

Không ngờ cái đầu nàng cứng hơn trong tưởng tượng, búng như vậy mà không lay động được nửa phần.

Hay là bên trong thật sự giấu một viên sắt đam?

Trì Lẫm quay đầu lại, nghiêm mặt nói: "Đừng động vào búi tóc ta."

Nàng biểu hiện thật sự quá nghiêm túc, khiến Lâu Mịch suýt nữa muốn nói "Thật xin lỗi".

May mắn chưa nói, nếu câu "Thật xin lỗi" này thật sự nói ra, về sau nàng ở nhà hoàn toàn không có địa vị gì.

"Búi tóc...... Ngươi này dạo bảo tàng dạo đến trúng độc rồi sao? Học sống học dùng à." Lâu Mịch tuyệt đối không thể để bị Trì Lẫm áp đảo về khí thế, cũng không hỏi nàng muốn ăn gì, trực tiếp chọn nhà hàng trông càng có vẻ uy nghiêm của trưởng bối.

"Ta đưa ngươi tới một chỗ ăn ngon, bảo đảm ngươi hài lòng, nhớ ăn thôi đừng nuốt luôn cả lưỡi."

Lâu Mịch đưa nàng vào một nhà hàng Tây.

"Ở đây bò bít tết hương vị không tồi, ngươi thử xem."

Bò bít tết? Trì Lẫm chưa ăn qua, tự nhiên cảnh giác.

Bò bít tết cùng bộ đồ ăn được đưa lên bàn, Trì Lẫm không vội vàng mà quan sát, trước hết xem Lâu Mịch làm như thế nào.

Lâu Mịch tay trái cầm nĩa tay phải cầm dao, dùng dao cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ rồi dùng nĩa ăn.

Xong tưởng chừng đơn giản, Trì Lẫm cũng bắt tay vào.

Không ngờ một dao chém xuống, lại không thể cắt được.

Con dao này trông không sắc lắm thì phải......

Trì Lẫm trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, nhìn qua xem cách Lâu Mịch làm, thấy nàng cắt rất nhẹ nhàng.

Dao nĩa đều giống nhau, chẳng lẽ là xuống tay quá nhẹ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!