Chương 3: Làm phiền tỷ tỷ đại nhân rồi.

Lâu Lực Hành cảm thấy lời nói mình có chút mắc kẹt, chỉ là không nói cũng phải nói, Trì Lẫm hiện tại bị cảnh sát tóm được, nếu không có gia trưởng đi nhận về thì cũng chưa thể về nhà.

Lâu Lực Hành liền kể cho Lâu Mịch nghe tiền căn hậu quả.

"Ồ, dám trốn học ra quán net chơi game, đã vậy còn đánh người, đá bay cả cửa phòng?! Khá lợi hại đấy. Lợi hại như vậy thì mấy cảnh sát trẻ trẻ chắc cũng chỉ bó tay thôi chứ có thể làm gì được nàng bây giờ? Ta xem nàng một lát nữa có thể khiêng tên lửa mở đường máu đi không?"

Lâu Lực Hành đang ở nơi khác công tác, sắp phải họp video ngay lập tức, phía sau một đám cấp dưới đi theo đang chờ để cùng hắn thảo luận nội dung cuộc họp. Ấy vậy mà hắn vẫn chải tóc bóng loáng, khuôn mặt thì có vẻ không giận tự uy, lại đang âm thầm chọc chọc cầu xin con gái mình ra tay giúp đỡ.

Trên mặt bày ra vẻ uy nghiêm như Diêm Vương, mà lời nói ra thì mềm nhũn như bún.

"Coi như ba ba cầu ngươi được không. Mịch Mịch, đợi ba ba về nhà chắc chắn sẽ giúp ngươi xả giận. Con nhóc Trì Lẫm đó, ba ba sẽ giáo huấn đàng hoàng!"

"Được rồi, mấy lời khuôn mẫu này của ngài ta thuộc lòng luôn rồi. Ngài còn chưa nói mà ta đã hiểu ra cả đoạn thoại."

"Được được~, ba ba vừa nhìn thấy ngươi thì miệng lưỡi liền lắp bắp. Ai biểu ngươi là đứa khiến ba ba thương nhất."

"...... Sao lại bắt đầu nói chuyện ghê tởm với ta vậy? Vẫn là tiếp tục nói cho có lệ đi."

Lâu Lực Hành kêu mọi người vào phòng họp chuẩn bị trước, còn hắn đứng ở cửa khuyên can năn nỉ mỏi cả miệng, thì chợt nghe thấy bên kia điện thoại có âm thanh đóng cửa xe.

"Mịch Mịch, ngươi đang muốn ra ngoài sao?"

"Bằng không thì sao." Lâu Mịch thắt dây an toàn.

"Ngươi đi đâu vậy?"

"Đương nhiên là giúp ngươi đi đón con gái bảo bối của bạn gái bảo bối yêu quý của ngươi về nhà. Bằng không thì ngày hôm nay của ta sống không yên thân."

Tảng đá lớn trong lòng Lâu Lực Hành cuối cùng cũng rơi xuống, hắn thật sự quá hiểu con gái mình, Mịch Mịch từ nhỏ đã miệng cứng lòng mềm.

"Vất vả bảo bối rồi, con gái của ta là con gái tốt nhất trên đời. Cái đệm phiên bản giới hạn mà ngươi muốn ba ba đã đặt hàng rồi, chiều ngày mai sẽ giao đến nhà."

Lâu Mịch đeo kính râm, cười nói: "Nịnh quá đi."

Trì Lẫm ngồi ở góc sofa trong quán net xoa xoa cái chân, thân thể này thật sự quá yếu ớt đi, hẳn là chưa từng rèn luyện. Chỉ là đá cái cửa thôi mà cũng đau lâu như vậy.

Trì Lẫm vừa tự chữa thương cho mình vừa tiện thể tiếp tục quan sát căn phòng này một chút.

Phòng này rất to, ngoài khu vực trung tâm bày một vòng bàn ghế ra, còn có rất nhiều phòng nhỏ có thể đóng cửa lại.

Vừa nãy nàng ngồi cũng chính là một trong những phòng nhỏ đó.

Ngoài tầng một ra, tầng hai còn có cái gọi là phòng VIP trông có vẻ càng rộng, càng sang trọng hơn, giá cả chắc hẳn cũng "cao sang quý" hơn.

Thời đại này người ta cơ bản không cần tiền mặt, không nhìn thấy đồng tiền bạc, càng không có ngân phiếu, họ chỉ cần quét mặt là có thể giao dịch, có lẽ mỗi cửa hàng đều trang bị những dụng cụ mỏng dẹt mà nữ cảnh sát kia đã dùng.

Đây là chỗ ăn chơi, xem ra chỗ này chắc dành cho người trẻ tuổi.

Phòng game là tình huống thế nào thì tạm thời chưa thấy được, nghe nói phòng game cung cấp chính là trò chơi thực tế ảo, chính là dán hai miếng kim loại lên huyệt Thái Dương là có thể xuyên qua đến thời không khác du ngoạn.

Kỹ thuật này cùng bí thuật truy hồn của Quốc Sư có hiệu quả kỳ diệu như nhau, nhưng người thời đại này chỉ cần hai miếng kim loại là có thể hoàn thành, mà Quốc Sư thi triển bí thuật lại phải trả giá bằng sinh mệnh.

Nếu Quốc Sư biết chuyện này, không biết sẽ có cảm giác thế nào.

Ngoài cái gọi là game thực tế ảo, nàng thấy trong sảnh xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề trên bàn, bày rất nhiều pha lê lớn, bọn họ gọi là "Trò chơi truyền thống".

Trò chơi truyền thống không cần đeo miếng kim loại, ngồi xuống trực tiếp là có thể chơi, giá cả cũng có vẻ rẻ hơn đôi chút. Nếu lúc nàng vừa đến mà chơi trò chơi truyền thống thì nói không chừng sẽ không bị che giấu bởi môi trường xung quanh. Dù sao thì những hình ảnh đó chỉ tồn tại bên trong tấm pha lê trước mắt người chơi, cho dù là thích khách hay đồng đội, tất cả đều hiện diện trên cùng một mặt phẳng, liếc mắt một cái là có thể phân biệt, bây giờ chân cũng sẽ không đau như vậy...

Thời đại này vượt quá tưởng tượng của nàng, chỉ riêng trò chơi thôi đã tiên tiến như vậy, ra khỏi phòng này, thế giới bên ngoài chắc còn có những thứ không thể tưởng tượng nổi đang chờ đợi nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!