Lâu Mịch trong lòng hét lên 500 tiếng "Oan uổng", chiếc ly pha lê trong tay trở nên vô cùng phỏng tay.
Muốn chạy thẳng vào bếp ngay lập tức, nhưng lại cảm thấy vết son trên miệng ly pha lê kia đặc biệt giống như dấu vết bằng chứng tại hiện trường vụ án, ngẫm nghĩ lại thì dù ai nhìn thấy cũng sẽ suy nghĩ bậy bạ.
Lâu Mịch rút một tờ khăn giấy, không tự nhiên chút nào mà lau sạch vết son, cọ xát đến không còn một chút dấu vết, như thể làm vậy có thể xóa đi cả sự chột dạ trong lòng.
Sau khi tiêu hủy "bằng chứng", cảm giác chột dạ vẫn còn nổi lên trong lòng, mặc dù nàng vốn không biết chân tướng mà lầm lẫn thao tác, cũng khó có thể bình tĩnh trở lại ngay.
Trì Lẫm sao không nhắc nhở một tiếng! Hại ta mất mặt như vậy chứ!
Cũng tại ta uống một hớp nhanh như thế làm gì, để người ta có muốn nhắc thì nhắc thế nào được...
Trong lòng Lâu Mịch vừa mắng Trì Lẫm vừa mắng chính mình, xoay vòng vòng tại chỗ, cuối cùng đè nén cảm giác xấu hổ xuống.
Lâu Mịch chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nên da mặt mỏng là chuyện bình thường.
Nếu là Tạ Bất Ngư các nàng ở đây, đảm bảo sẽ tới chọc cái đứa solo từ trong bụng mẹ này dính x10 liên hoàn kích xấu hổ.
Lâu Mịch cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với Trì Lẫm một tiếng thì hơn, chuyện này tuyệt đối chỉ là ngoài ý muốn.
Trì Lẫm ở phòng bên cạnh, Bành Tử Viện cùng nãi nãi đều có mặt, mơ hồ nghe được các nàng đang nói về chuyện học hành, thành tích tiến bộ gì đó.
Lâu Mịch không vào trong phòng, chỉ đứng bên ngoài nghe.
Nãi nãi khen ngợi Trì Lẫm kỳ thi giữa kỳ tiến bộ không ít, hỏi nàng có tổng kết được phương pháp tiến bộ không:
"Rốt cuộc chuyện học tập này, chỉ số thông minh không phải quan trọng nhất, bây giờ tiểu hài tử nhà nào mà không thông minh? Mấu chốt vẫn là phương pháp đúng cách."
Lâu Mịch nghe thấy Trì Lẫm nói: "Có tỷ tỷ giúp ta học bù, nàng dạy ta một số phương pháp mà trước đây ta chưa từng nghĩ tới. Lần này kỳ thi giữa kỳ cũng là nhờ nàng trong lúc bận rộn vẫn bớt ra chút thời gian giúp ta học bù nên mới có tiến bộ."
Bành Tử Viện cười đến cả mắt cũng nheo lại: "Vậy ngươi có cảm ơn Mịch Mịch tỷ tỷ tốt không?" Quay đầu nói với nãi nãi, "Mịch Mịch bận rộn đến mức nào ta đều biết, thời gian của nàng quá quý giá, mà lại có thể dành cho đứa nhỏ này học bù."
Nãi nãi: "Đừng nhìn Mịch Mịch ngày thường ngoài miệng không buông tha người, kỳ thật con bé tốt bụng lắm. Từ nhỏ đã sống tình cảm, lại luôn nhiệt tình."
Nghe lén được người khác khen mình, Lâu Mịch vừa xấu hổ vừa vui vẻ, trong lòng lại thầm nghĩ: Nãi nãi nói những điều này làm gì chứ.
Trì Lẫm chỉ nói chuyện Lâu Mịch giúp nàng học bổ túc, không nói tiếp về việc vì thành tích tiến bộ quá nhiều mà bị lão sư nghi ngờ oan uổng.
Lâu Mịch còn chờ Trì Lẫm kể một lúc về việc nàng đứng ra bênh vực, dạy dỗ Hồ lão sư nữa cơ.
Chờ đến cuối cùng Trì Lẫm cũng không đề cập.
Cũng đúng thôi, Trì Lẫm vốn không muốn làm mẹ nàng lo lắng, việc bị mời phụ huynh cũng là mời Lâu Mịch đi thay.
Dù con gái có làm nhiều chuyện hồ đồ, thì mức độ yêu thương ngu ngốc của Bành Tử Viện đối với con gái, luôn luôn ngang ngửa không phân cao thấp với Lâu Lực Hành.
Nếu để nàng biết Trì Lẫm vất vả cực khổ học tập cuối cùng đổi lấy một hồi nghi ngờ vu oan, có lẽ sẽ đau lòng chết mất.
"Xem ra hai đứa nhỏ quan hệ thật tốt nhỉ..." Nãi nãi vươn tay về phía Trì Lẫm, mỉm cười với nàng, giọng nói hiền lành.
Trì Lẫm quay lại nắm tay lão thái thái, ngồi sát bên người bà.
"Hài tử lớn lên rồi, biết thương người khác." Nãi nãi v**t v* bàn tay mềm mại của Trì Lẫm, "Kỳ thật Mịch Mịch lúc nhỏ cũng rất lỳ lợm, làm không ít chuyện tinh nghịch."
Lâu Mịch vừa nghe, cảm thấy lời nãi nãi không ổn lắm, các ngươi nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, sao lại muốn bóc phốt ta?
Trì Lẫm tò mò hỏi: "Mịch Mịch tỷ tỷ trước đây nghịch như thế nào ạ?"
Lâu Mịch trong lòng "Ủa" một tiếng, sao lại có chuyện xem náo nhiệt không sợ việc lớn như vậy? Ghét không thể lập tức xông vào phòng che miệng nãi nãi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!