Chương 27: Hỏng rồi.

Lâm Tiểu Chí có chút hối hận.

Đều là do Ngụy Chước Ngưng hằng ngày luôn tỏ ra như một ác thần hung tợn không cho ai tới gần, khiến Lâm Tiểu Chí thập phần muốn xem nàng rơi nước mắt sẽ như thế nào.

Nước mắt đã ở trong mắt lăn tròn, Ngụy Chước Ngưng muốn tránh cũng không thể tránh được, Lâm Tiểu Chí vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn tiếp tục trêu vài câu nữa.

Cũng là có chút vô tội, Lâm Tiểu Chí tự nghĩ là mấy câu trêu này không đau không ngứa gì, "Muốn thưởng thức, ngươi bị ta khi dễ đến khóc" kiểu lời nói này thực sự ngọt ngào mà phải không, nhưng sao lại vừa nói ra thì con thỏ ngốc này nước mắt ào ào rơi xuống, ngăn cũng không được.

Giống như mở nhầm van nước, Ngụy Chước Ngưng khóc không kiêng dè, khiến Lâm Tiểu Chí luôn bình tĩnh bỗng hoảng loạn lên, nhìn quanh thấy mấy đồng học đang ở lại khác dường như đang nhìn về phía các nàng.

Nếu không phải vị trí góc này quá hẻo lánh che chở, Ngụy Chước Ngưng lại cúi đầu thấp không thể thấp hơn, có lẽ chuyện Lâm Tiểu Chí làm Ngụy Chước Ngưng khóc đã sớm truyền khắp cả phòng học.

Lâm Tiểu Chí lập tức tìm khăn giấy đưa cho Ngụy Chước Ngưng lau nước mắt.

Ngụy Chước Ngưng đẩy nàng ra một bên: "Ta tự có khăn giấy."

Giọng nói cũng khàn khàn, âm thanh rõ ràng mang theo tiếng run, Ngụy Chước Ngưng vẫn đang cố gắng trấn tĩnh.

Tự lau nước mắt cho mình, hành động còn rất tàn nhẫn, không biết là hận kẻ đáng chết ngồi cùng bàn hay hận chính mình, mỗi cái đều dùng sức, mí mắt gần như bị lau tróc.

"Ngươi xem đứa nhóc này, đối với bản thân tàn nhẫn như vậy làm gì." Lâm Tiểu Chí nắm lấy cổ tay nàng ngăn cản, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.

Ngụy Chước Ngưng không ngờ kẻ ác này lại có mặt ôn nhu như vậy.

"Cho nên ngươi đến đây để làm gì." Ngụy Chước Ngưng tức tối hỏi lại một lần.

Thật ra là để xem bộ dạng ngươi khóc thế nào —— Lâm Tiểu Chí trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không tiện nói thẳng ra, lấy ra nụ cười ngọt ngào trăm phần trăm, đưa tay lên hơi cong thành hình cung, che bên tai Ngụy Chước Ngưng, thì thầm với nàng:

"Ta lo lắng cho ngươi, muốn ở lại với ngươi."

Ngụy Chước Ngưng nghe xong liền giật mình, vội vàng lùi về sau:

"Có gì đâu mà lo lắng, chỉ là bị phạt mà thôi. Ta không cần ai ở lại, ngươi về trước đi."

Lúc đang nói chuyện thì lão sư Toán đến, nhìn lướt qua muốn xác nhận xem học sinh bị phạt bổ túc có đều ở đó không.

Bất ngờ thấy Lâm Tiểu Chí.

"Sao ngươi vẫn còn ở đây?"

Lâm Tiểu Chí: "Báo cáo lão sư, Ngụy đồng học lần thi này phát huy thất thường, làm lớp trưởng ta có chút lo lắng nàng có phải gặp khó khăn gì trong sinh hoạt và học tập không. Lão sư, ta có thể ở lại cùng nàng được không?"

"Được chứ, có gì không được." Lão sư Toán còn thực sự vui mừng, "Có ngươi làm lớp trưởng quan tâm đồng học như vậy, là may mắn của ban 6."

Lâm Tiểu Chí mục đích dễ dàng đạt được, Ngụy Chước Ngưng thấp giọng lẩm bẩm:

"Lão sư thật sự quá bất công. Nếu đổi là học sinh dở muốn ở lại, lão sư chắc chắn sẽ nói là đến quấy rối, lập tức đuổi đi."

"Làm học sinh giỏi chính là tiện lợi." Lâm Tiểu Chí nhìn nàng cười, "Cho nên, ngươi muốn có làm học sinh giỏi không?"

Ngụy Chước Ngưng lắc đầu: "Ta không có biện pháp, không đảm đương nổi."

Lâm Tiểu Chí nắm tay nàng, đan xen mười ngón tay vào nhau:

"Ngươi không có biện pháp, nhưng hiện tại, có ta."

......

Ban 6 bị giữ lại tận 13 người, là lớp có nhiều người thi dưới 50 điểm nhất cả khối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!