Chương 25: Muốn hung hăng cắn một ngụm.

Bốn người cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại, Lâu Lực Hành hai tay xách đầy túi mua sắm, Trì Lẫm chủ động đến giúp hắn chia sẻ gánh nặng.

"Không cần không cần, các ngươi vui vẻ đi dạo là tốt rồi." Lâu Lực Hành cười tươi rói.

Trì Lẫm thật sự cảm thấy không ổn lắm, kiên trì muốn cùng nhau cầm, hai người cứ thế vì chuyện lấy túi mà kéo co nửa ngày.

Lâu Mịch nhìn không nổi cảnh tượng ma quái này, "Sách" một tiếng rồi bước lên, đầu tiên lấy một phần túi xách, rồi chỉ huy Lâu Lực Hành:

"Ngươi hãy chia cho nàng một chút, không thấy tiểu... hài nhi đặc biệt chấp nhất như vậy sao, đừng ở nơi công cộng vì chuyện này mà kéo qua kéo lại nửa ngày, để người ta cười nhạo." Lâu Mịch suýt nói lỡ miệng, suýt nói thành "tiểu vương bát đản".

Bành Tử Viện cũng tiến lên chia sẻ một phần, Lâu Lực Hành lúc này mới tượng trưng để Trì Lẫm cầm hai túi nhẹ nhất, quay lại nói với Lâu Mịch:

"Được được được, bảo bối nói gì cũng đúng cả."

Gia đình nhà họ Lâu từ trước đến nay đều do Lâu Mịch nói thì mới tính, ít nhất từ khi mẹ nàng qua đời thì chính là như vậy, Lâu Lực Hành với nàng ở bên nhau hoàn toàn không có uy nghiêm của người ba, đúng là một tiểu tuỳ tùng nhỏ bé.

Bành Tử Viện đi đến một cửa hàng phong cách đặc biệt công chúa, nhìn những chiếc váy nhỏ lộng lẫy bên trong mà đôi mắt sáng rỡ.

Trì Lẫm nghĩ thầm, phong cách váy này cảm giác như học sinh cao trung mới mặc, Bành Tử Viện chẳng lẽ cũng thích?

Bành Tử Viện quay lại mặt đầy hưng phấn hỏi nàng: "Ngươi cảm thấy váy trong cửa hàng này đẹp không?"

Đủ loại màu hồng đào, xanh baby hay tím chấm bi, Trì Lẫm chưa vào cửa hàng mà đôi mắt cũng muốn mù.

Nhưng Bành Tử Viện tối nay đã mua cho nàng không biết bao nhiêu là đồ, hiếm có lúc nhìn thấy một thứ mà chính mình cảm thấy hứng thú, Trì Lẫm cũng không nỡ làm mất hứng, liền gật đầu:

"Đẹp."

"Đi! Chúng ta vào xem!"

Lâu Lực Hành nhìn thấy đối diện là một cửa hàng bán đồ dùng sức khỏe cho người lớn tuổi, nói với Bành Tử Viện: "Chúng ta ở đây mua một chút đồ cho gia gia nãi nãi của Lâu Mịch, tạm thời chia ra hành động, chốc lát gặp lại."

Bành Tử Viện: "Được!"

Bành Tử Viện dẫn Trì Lẫm vào cửa hàng, tùy tiện cầm lấy một chiếc liền đưa lên người Trì Lẫm.

"Đẹp! Rất hợp với ngươi!"

Trì Lẫm hốt hoảng: "Đợi chút, ngài không phải định chọn váy cho chính mình sao?"

Bành Tử Viện cười khúc khích: "Ta bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể mặc loại váy công chúa này. Không giấu gì ngươi, thật ra ta muốn thấy ngươi mặc váy đáng yêu từ lâu rồi, chỉ là trước kia ngươi vẫn luôn vô cùng kháng cự..."

Trì Lẫm nhìn toàn bộ đều là váy bồng bềnh hồng phấn với nơ bướm, mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt, cái này cũng quá ngoài sức tưởng tượng đi.

"Ta hiện tại cũng không tiếp nhận nổi đâu..."

Bành Tử Viện lập tức lộ vẻ đáng thương cầu khẩn: "Năn nỉ ngươi đó!"

Trì Lẫm: "Rốt cuộc ai là mẹ ai là con..."

Chịu không nổi thế tấn công cầu khẩn của Bành Tử Viện, Trì Lẫm chỉ có thể ngoan ngoãn để nàng bày trò.

Một bộ rồi lại một bộ tiểu công chúa váy xòe lần lượt được tròng lên người nàng, Trì Lẫm đứng trước gương, phát hiện mình biến thành loli trong truyện tranh.

Nhất là khi buộc tóc đuôi ngựa đôi.

Trì Lẫm đã bị lăn lộn đến mức mặt vô cảm, hồn phách không còn nữa.

Nếu như bá tánh Thượng Kinh biết được, vị tướng quân từng hoành đao lập mã quát tháo sa trường khiến quân địch nghe tiếng sợ vỡ mật, giờ lại mặc váy nhỏ mềm mại đáng yêu bị một đám a di khen đáng yêu, không biết sẽ có cảm giác thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!