Tưởng được đi tụ tập hoành tráng, ai ngờ lưu lạc đến thư viện gặm sách, đám Tạ Bất Ngư lập tức hối hận vì lúc nãy hò hét quá sung đi.
Phù Đồ: "Ta từ khi tốt nghiệp đến giờ, chưa bao giờ đi thư viện nữa."
Tạ Bất Ngư: "Ta còn tốt hơn ngươi một chút, ta từ trước tới nay chưa từng đi qua."
Phù Đồ: "......"
Trác Cảnh Lam: "Ta đột nhiên nhớ ra câu lạc bộ còn có việc công tác, các ngươi đi trước đi, ta xong việc rồi sẽ đến ngay."
Tạ Bất Ngư: "Lam tỷ, không ngờ ngươi lại không có tinh thần đồng đội như vậy, thân là người đại diện mà lại muốn bỏ mặc chúng ta tự sinh tự diệt. Ngươi không thấy cắn rứt lương tâm à?"
Lâu Mịch vốn im lặng chăm chú nhìn từ nãy giờ cũng không nhịn được phải lên tiếng: "Thế nào, không phải các ngươi nói muốn tụ tập sao? Mau đi hết cho ta, một tiếng nữa gặp nhau trước cổng thư viện. Thanh lọc tâm hồn xong ta dẫn mọi người đi ăn no nê, trong thành phố muốn ăn gì thì tùy ý chọn."
Trác Cảnh Lam: "À ta đột nhiên nhớ ra việc đó sáng nay đã xong xuôi rồi, ta có thể đi được."
Lâu Mịch: "......"
Nhìn mấy đứa này già mà không đứng đắn, chiến đội Cửu Thiên dưới sự dẫn dắt của nàng mà có thể tồn tại đến nay cũng thật không dễ dàng gì.
Thật ra Lâu Mịch cũng chẳng muốn đi thư viện, tiểu vương bát đản có yêu sớm hay không vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Phiền một cái là từ sau khi Trì Lẫm đổi cách gọi nàng là "tỷ tỷ", tất cả đều khác.
Tiếng "tỷ tỷ" này chứa đựng quá nhiều trách nhiệm.
Chỉ cần Trì Lẫm một ngày còn gọi nàng là tỷ tỷ, không thể làm lơ mà không quan tâm đến Trì Lẫm.
Sau khi tắt máy, Lâu Mịch vừa offline thì Tạ Bất Ngư liền gọi mấy người còn lại, thầm thì:
"Xem Mịch tỷ có vẻ khác thường như vậy, ta cảm thấy có liên quan đến vị muội muội kia."
Phù Đồ la to: "Ta cũng cảm thấy vậy!!"
Trác Cảnh Lam suýt bị nàng la đến điếc tai: "Ngươi bình tĩnh chút đi......"
Tạ Bất Ngư: "Đúng không đúng không? Biết đâu là nhờ buổi tụ tập này làm cớ để hẹn hò với muội muội. Thư viện á, thật là địa điểm hẹn hò trong sáng thuần khiết, không ngờ Mịch tỷ của chúng ta lúc yêu đương lại ngây thơ như vậy."
Trác Cảnh Lam: "Cũng đúng, từ trước đến giờ có bao giờ nghe nói đến yêu đương đâu, có thể lý giải được."
Hỗ Hỗ: "Ta có nghe nhầm gì không...... Mịch tỷ chưa từng yêu đương sao? Sao có thể được, bên ta đây một đống người muốn theo đuổi nàng đến mức đầu óc nổ tung."
Tạ Bất Ngư: "Bình thường thôi, câu lạc bộ chúng ta thích Mịch tỷ cũng cả một đống. Nhưng nàng là ai chứ, Cao Lầu Mịch Tuyết đấy, liên tục ba năm liền giữ vị trí số một BXH tuyển thủ esport chuyên nghiệp, bỏ xa hạng nhì. Lại vừa xinh đẹp vừa giỏi giang chết đi được, ai mà tự tin mình xứng đôi? Đều chỉ dám thích thầm thôi không dám ra tay."
Phù Đồ: "Mịch tỷ thời học sinh đã rất xuất sắc rồi, trước đây ta có trò chuyện với nàng về chuyện này, Mịch tỷ cũng chẳng có não luyến ái gì, chỉ một lòng nâng cao kỹ thuật, chỉ nghĩ đến việc lên kế hoạch cho sự nghiệp tốt đẹp, căn bản không chú ý đến những người xung quanh."
Trác Cảnh Lam thở dài: "Có thể là vậy, không phải ai cũng cần yêu đương để sống."
Tạ Bất Ngư: "Vậy mà Mịch tỷ cuối cùng cũng yêu đương, nàng thực sự yêu đương rồi. Ta thật sự quá tò mò về vị muội muội này!"
Phù Đồ và Hỗ Hỗ cũng đồng tình phụ họa, rất muốn biết người có thể kết thúc đời độc thân của Lâu Mịch là loại sát thủ tình cảm nào.
Trác Cảnh Lam từng gặp Trì Lẫm mấy tháng trước liền đưa ra lời cảnh báo cho các nàng: "Các ngươi tốt nhất đừng ôm hy vọng quá lớn."
Tạ Bất Ngư: "Còn không phải là đèn kéo quân sao, Mịch tỷ cũng không sợ thì chúng ta sợ gì?"
Vốn dĩ đặc biệt thất vọng về việc tụ tập ở thư viện, nhưng vì có thể nhìn thấy chân dung "muội muội", cả đám người lại phấn khích lên, sôi nổi đi offline chuẩn bị ra ngoài.
Lâu Mịch vốn định ăn mặc tùy tiện rồi ra ngoài như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến lại quay về, trang điểm sơ sơ, mặc một bộ đồ trang nhã cao cấp mà ngày thường hiếm khi mặc, lúc này mới chịu ra khỏi cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!