Chương 20: Tiểu vương bát đản này vừa mới... hung ta?

Thang máy chuyên dụng vận chuyển hàng đi lên chậm chạp. Trong không gian chật hẹp ấy, Lâu Mịch và Trì Lẫm càng lúc càng đứng gần nhau, nhiều lần ngực gần như chạm vào nhau.

Trì Lẫm muốn đưa tay chắn một khoảng cách giữa hai người, nhưng vừa nghĩ tới, nếu thật sự giơ tay chắn thì không còn là ngực chạm ngực nữa, mà là tay nàng... chạm thẳng vào ngực Lâu Mịch.

Như vậy càng khó giải thích.

Cả hành trình, Trì Lẫm đứng thẳng đơ như một khúc gỗ, không dám nhúc nhích, ánh mắt cũng chỉ dám xuyên qua vai Lâu Mịch, dán chặt vào mấy cái thùng hàng trong thang máy.

Ngược lại, Lâu Mịch thì rất thả lỏng. Có lúc thang máy hơi lắc lư, nàng cũng vô tư lắc theo vài cái, giống như đang thả lỏng gân cốt vậy.

"Thang máy trường các ngươi thế này là đạt chuẩn chưa đấy? Cảm giác như sắp rớt xuống tới nơi." Lâu Mịch còn cố ý ghé sát tai Trì Lẫm trêu.

Trì Lẫm vốn không biết tai mình lại mẫn cảm như vậy. Chỉ một luồng hơi ấm phả nhẹ bên tai cũng khiến cả người nàng không được tự nhiên, vai theo bản năng rụt lại.

Lâu Mịch vẫn tiếp tục lải nhải mấy câu tự cho là giảm bớt không khí ngột ngạt, nhưng Trì Lẫm thật sự sắp chịu không nổi, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Lâu Mịch:

"Đừng nói chuyện nữa."

Chỉ là trong lòng đang hơi hoảng, nên giọng điệu cũng hơi gắt lên một chút.

Chính Trì Lẫm cũng không cảm nhận được nhiều, nhưng Lâu Mịch nghe được thì sửng sốt.

Tiểu vương bát đản này vừa mới... hung ta?

Đang định "đáp lễ" lại một câu, thì bỗng nhìn thấy hai tai Trì Lẫm đỏ ửng như bị nấu chín, lập tức hiểu ra nguyên nhân này là do nàng làm ra đây mà.

Dù có solo từ trong bụng mẹ đến giờ, thì nàng cũng không phải là thiếu nữ vô tri, Lâu Mịch biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Khụ khụ... Ừm." Lâu Mịch ho nhẹ một tiếng, biểu cảm biến đổi liên tục, cuối cùng cũng không giận nữa.

Tạ ơn trời đất, thang máy cuối cùng cũng tới rồi.

Lâu Mịch cùng Trì Lẫm đi đến văn phòng khối lớp 11. Đúng giờ nghỉ giữa tiết, trong phòng có khoảng một nửa chỗ ngồi trống không.

Trì Lẫm đi đến trước mặt một nữ lão sư trung niên, giới thiệu với Lâu Mịch: "Đây là lão sư tiếng Anh Hồ lão sư, Hồ lão sư, đây là tỷ tỷ của ta."

Lâu Mịch lịch sự tháo kính râm và khẩu trang xuống.

Hóa ra là lão sư tiếng Anh, điều này hơi ngoài dự kiến của phụ huynh Lâu Mịch.

Nàng vốn tưởng là chủ nhiệm muốn gặp mặt phụ huynh để trao đổi tình hình học tập sau kỳ kiểm tra giữa kỳ, không nghĩ lại là lão sư bộ môn, lại còn là lão sư tiếng Anh.

Hồ lão sư vốn đang soạn bài, cảm thấy có người đến gần, đợi Trì Lẫm giới thiệu xong mới đóng laptop lại, cau mày quay người nhìn hai nàng.

"Tỷ tỷ?" Hồ lão sư hỏi, "Thân tỷ tỷ (chị ruột)?"

Nhìn hai nàng không giống nhau lắm, quả nhiên Trì Lẫm nói:

"Không phải ruột. Nàng là con gái của bạn trai mẹ ta."

"Vậy thì căn bản không phải phụ huynh." Hồ lão sư nói rõ từng chữ với Trì Lẫm, "Trước đây ta nói với ngươi thế nào? Là yêu cầu phụ huynh đến trao đổi trực tiếp. Vấn đề lần này của ngươi rất nghiêm trọng, chỉ có người lớn có quan hệ gần gũi với ngươi mới có tư cách để nói chuyện."

Lâu Mịch không ngờ thái độ đối phương lại tệ đến vậy, ngay trước mặt nàng mà nói trắng ra là nàng "không có tư cách" nói chuyện?

"Hồ lão sư đúng không." Lâu Mịch kéo Trì Lẫm về phía mình, "Ta tuy không có quan hệ huyết thống với Trì Lẫm, nhưng chúng ta sống chung dưới một mái nhà hai năm, sắp trở thành gia đình, dù tình dù lý ta đều coi như trưởng bối của Trì Lẫm, điều này không thành vấn đề. Nếu ngài vẫn không tin... Đây là thẻ căn cước của mẹ nàng, ta còn có mật khẩu, mẹ nàng đi công tác trước khi đi có ủy thác ta chăm sóc nàng, ta hiện tại chính là người giám hộ được ủy thác của Trì Lẫm, có chuyện gì ngài hoàn toàn có thể nói với ta."

Giọng nói của Lâu Mịch thật không nhỏ, không nhanh không chậm không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến Hồ lão sư như thể bị lấn át lùn đi một đoạn.

Hồ lão sư biết mình không thể thua về khí thế, bèn từ ghế đứng dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!