Chương 2: Muốn cho Lâu tỷ tỷ ít tiền tiêu vặt.

Trì Lẫm vẫn đang bị thu hút bởi những sự vật mới lạ xung quanh. Cái người bị nàng ra sức túm lại đang đau nhói, vội ra sức đem tay nàng gỡ ra.

"Tỷ, chỉ là chơi game thôi mà, có cần thiết phải kích động như vậy không?" Một nam thanh niên có con mắt bầm tím tức giận chỉ về phía Trì Lẫm, "Cái cửa phòng game cũng bị đá bay rồi, chân ngươi không đau sao?"

Được hắn nhắc nhở, Trì Lẫm mới nhớ ra, thì ra vừa nãy nàng đã dùng một chân đá thật mạnh vào tên thích khách, khó trách lại đau đến mức không thể đứng vững.

Nhưng tại sao những gì nàng thấy lại là đá tên thích khách?

Nam thanh niên chỉ vào những người xung quanh mắng: "Còn có các ngươi nữa! Ngày thường khoe khoang ta là lái xe tăng gánh thương tích, thực tế có nguy hiểm lại muốn đẩy ta lên trước? Một đám chạy trốn còn nhanh hơn cả quỷ, làm sao ta lại có một đàn con bất hiếu như các ngươi!"

Trì Lẫm lại càng kinh ngạc, vị tiểu lang quân này tướng mạo cũng chỉ vừa qua tuổi nhược quán (20 tuổi), sao lại đã có mấy đứa con lớn như vậy?

Hơn nữa vừa nãy cảnh sắc xung quanh tại sao lại lập tức thay đổi hoàn toàn chỉ trong chớp mắt?

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy trên mặt đất có hai mảnh kim loại.

Cầm mảnh kim loại lên xem xét kỹ lưỡng v**t v* trong lòng bàn tay, kim loại được mài giũa bên ngoài bóng loáng, màu sắc cũng làm người kinh diễm, hay là...

Trì Lẫm nhìn về phía nam thanh niên, hỏi hắn: "Vừa nãy có phải ngươi lấy nó từ thái dương của ta xuống không?"

Nam thanh niên: "Thái dương? Thái dương là gì?"

Trì Lẫm nhích lại gần, nam thanh niên theo bản năng đi lùi ra sau.

"Đây là cái gì?" Trì Lẫm đưa mảnh kim loại đến trước mặt nam thanh niên.

"Ừm, tinh thể kết nối trò chơi Tái Chiến Giang Hồ đó." Nam thanh niên nhìn cái vị trước mặt này trang điểm đậm đến chói mắt, đầu nhuộm đỏ rực kiểu mốt nông thôn chính cống, cảm thấy đầu óc nàng có vẻ không bình thường.

Game thực tế ảo đã phổ biến mười mấy năm rồi, sao còn có người không biết tinh thể kết nối trò chơi chứ?

"Tái Chiến Giang Hồ? Tinh thể kết nối?" Trì Lẫm hỏi lại, "Vậy vừa nãy ta thấy những thích khách đó là ở một không gian thời gian khác? Không phải ở đây?"

Nam thanh niên thật cẩn thận lùi từng bước ra sau: "Ngươi nói như vậy... cũng đúng."

Cư dân mạng trong nhóm thì đồng loạt yên lặng như gà. Có người còn đang mải chơi game thì bị đồng bọn nhắc thoát ra ngoài xem trò vui. Thế là cả tốp người rút khỏi trận, nhao nhao hóng chuyện, ánh mắt tò mò tìm drama đầu nguồn.

Nam thanh niên đang định trốn thì bị Trì Lẫm lại một lần nữa túm chặt lại, kéo hắn vào một góc, thì thầm hỏi: "Có phải ngươi có năng lực thay đổi thời không, hay là các hạ biết bí thuật truy hồn?"

Nam thanh niên: "Gì, bí thuật gì?"

Trì Lẫm lặp lại một lần nữa: "Bí thuật truy hồn."

Nam thanh niên: "... Cần ta gọi 110 cho ngươi không?"

Trì Lẫm: "110? Đó là gì?"

15 phút sau.

Hai vị cảnh sát mặc cảnh phục từ xe cảnh sát bước xuống, đi vào "Quán Net game thực tế ảo Khốc Châm".

"Ai báo cảnh sát?" Nữ cảnh sát đi phía trước vừa bước vào phòng đã thấy ngay cô gái tóc đỏ rực đang ngồi chễm chệ ở góc.

Quản lý quán net ôm iPad tiến lên: "Là ta. Bên kia có một bạn nhỏ làm loạn. Ta nghi nơi này hình như có vấn đề..."

Quản lý chỉ chỉ vào đầu mình xoay xoay, rồi nhăn mặt: "Còn có khuynh hướng bạo lực nữa, ngài xem, cửa phòng game cũng bị đá bay rồi kìa."

Nữ cảnh sát nhìn về phía Trì Lẫm, đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống:

"Tiểu bằng hữu à, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, đã thành niên chưa? Tên gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!