Chương 16: Ta biết động đậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bàn tay bị thương đã không còn đau nữa, có vẻ như thuốc mà Lâu Mịch cho hôm qua đã phát huy tác dụng.

Trì Lẫm như thể vừa trải qua một giấc mơ thật dài thật cô độc, phần lớn nội dung trong mơ đều nhớ không rõ.

Chỉ có cảnh cuối cùng hiện rõ ràng trong đầu.

Trong mơ, Bệ Hạ đứng ở nơi rất xa, nàng chạy thật nhanh về phía Bệ Hạ, chạy một quãng đường dài, ngẩng đầu lên thấy Bệ Hạ vẫn đang đứng ở chỗ xa xăm kia.

Khoảng cách giữa hai người căn bản không hề rút ngắn.

Bệ Hạ liên tục hỏi nàng: "Ngươi vì sao không đến tìm ta?"

"Ta đang tìm ngươi mà, ta vẫn luôn đang tìm Bệ Hạ!" Trì Lẫm vội vàng giải thích.

Bỗng nhiên Bệ Hạ chìm xuống đất, thân thể dần dần bị bùn lầy nuốt chửng.

Bệ Hạ vươn tay về phía nàng: "Nói là 'Hoàng Tuyền Bích Lạc, vĩnh viễn không tách rời', vậy mà ngươi vì sao không đến tìm ta!"

Giấc mơ còn dang dở đã bị chuông báo thức trên điện thoại đánh thức.

Trì Lẫm tỉnh dậy thì lưng đã ướt đẫm, tim như bị bóp nghẹn từng cơn đau nhức.

Làm sao nàng không muốn đuổi theo Bệ Hạ.

Dù có phải xuống âm tào địa phủ, nàng cũng nguyện mãi mãi làm hiền thê của Bệ Hạ, làm thần tướng của Bệ Hạ.

Nhưng hiện tại, trên vai nàng vẫn còn gánh vác tia hy vọng cuối cùng, liên quan đến cả vận mệnh Đại Nguyên.

Trì Lẫm đứng trước gương, chăm chú nhìn người trong gương. Câu chất vấn của Bệ Hạ trong mơ cứ quẩn quanh trong lòng, có lẽ cũng là nỗi nghi hoặc sâu thẳm nàng dành cho chính bản thân mình.

Đợi đến khi nàng kéo Đại Nguyên ra khỏi vũng bùn, nàng nhất định sẽ...

"Ngủ không ngon sao?"

Lâu Mịch đột nhiên xuất hiện, khiến Trì Lẫm đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng bỗng nhiên giật mình.

Còn thảm hại hơn lần trước bị Ngụy Chước Ngưng làm sợ.

Người thời đại này... Sao đều xuất quỷ nhập thần thế này.

Lâu Mịch hiển nhiên không nghĩ tới một câu nói thuận miệng của mình lại dọa Trì Lẫm giật nảy cả người tới mức phát run, co vai lại như một chú thỏ con bị hoảng hốt....

Thiếu nữ "Hương phi" còn có mặt mềm mại như vậy sao?

(*)ý nói Trì Lẫm như một thiếu nữ có khí chất tao nhã, thanh lệ, toát ra vẻ mềm mại, thơm tho như một "phi tử" (phi tần) cổ đại — cụ thể là kiểu như Hương Phi, một nhân vật trong truyền thuyết Trung Quốc nổi tiếng vì người mang mùi hương tự nhiên, khí chất đặc biệt.

Lâu Mịch cầm ống kem đánh răng: "Ta vừa dùng xong, mượn của ngươi dùng một chút. Ngươi... không sao chứ?"

"... Không sao."

"Thấy ngươi quầng thâm mắt nặng lắm. Căn phòng nhà chúng ta ở có phải bị hạ hàng đầu (*) không thế, sao hai đứa ở trong cũng đều mất ngủ vậy?"

(*) bị hạ hàng đầu: trúng tà, chơi ngải, bị bỏ bùa ...

Lâu Mịch thấy biểu tình của nàng có vẻ hoảng hốt, định đùa giỡn thêm vài câu cho bớt gượng gạo.

Kết quả là Trì Lẫm chẳng có chút phản ứng gì, vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, như thể căn bản không hiểu hài hước ở chỗ nào trong đó.

Không buồn cười nhỉ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!