"Tay ngươi bị thương?"
Tan học, Ngụy Chước Ngưng đột nhiên xuất hiện phía sau Trì Lẫm như một con ma, không phát ra tiếng động.
Trì Lẫm vừa mới học được cách dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm tin tức, gõ từ khóa "kiếp trước kiếp này" bốn chữ, kết quả tìm kiếm từng hàng hiện ra, nàng hết sức tập trung lại có chút lo lắng mà bấm vào kết quả đầu tiên, bỗng nhiên có người nói chuyện phía sau, sợ đến mức tai nàng "ong" một tiếng.
Ngụy Chước Ngưng không cảm thấy bước chân mình có nhẹ nhàng gì, ai ngờ con ngốc này lại bị hù cho giật mình.
Rõ ràng bị dọa nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ không có gì, Ngụy Chước Ngưng khóe miệng cong lên, có chút buồn cười.
Trì Lẫm lặng lẽ khóa màn hình điện thoại: "Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ."
"Máy tính đâu, Kỳ lão sư nói sao?"
"Kỳ lão sư nói đóng 2000 tệ là được thay mới."
"Ừm, thế là tốt rồi. Này, cho ngươi."
Ngụy Chước Ngưng ném cho nàng một túi thuốc:
"Ta không muốn mắc nợ đồ ngốc đâu." Nói xong nàng liền rảo bước chạy lướt qua người Trì Lẫm.
Trì Lẫm nhìn túi thuốc trong tay, lại thấy nó rất giống loại Lâu Mịch từng đưa cho nàng.
Thời đại này mọi người đều thực sự không thích thiếu nợ ân tình của người khác nhỉ.
Nhưng dù chỉ là một chút ân huệ nhỏ, các nàng đều cố gắng trả lại cho bằng được, mà dáng vẻ đó cũng rất đáng yêu.
Trì Lẫm bắt xe về nhà, trên đường về tự mình xử lý vết thương trên tay.
Miệng vết thương trên tay thực ra còn sâu hơn Trì Lẫm tưởng. Dù sao thân thể hiện tại cũng không phải là cơ thể dày dạn kinh nghiệm sa trường năm xưa. Thân thể của nguyên chủ rõ ràng chưa từng qua rèn luyện gì, làn da mỏng manh, chỉ cần một chút lực là đã bị rách. Dù Trì Lẫm có am hiểu cách khống chế lực đạo hơn người thường, thì lớp da mỏng yếu này vẫn rất dễ bị thương.
Khi mở túi thuốc ra, nàng phát hiện bên trong có một tờ giấy hướng dẫn sử dụng, nhưng lại không giống với loại mà Lâu Mịch đưa trước đó.
Túi thuốc của Lâu Mịch đưa, bên trong có kèm theo một bình thuốc điện tử nhỏ, trên đó còn có hình động đáng yêu minh họa các bước sử dụng, cực kỳ rõ ràng và dễ hiểu.
Trì Lẫm làm theo hướng dẫn: khử trùng, bôi thuốc, băng bó. Xử lý xong miệng vết thương một cách gọn gàng, rồi tiếp tục cầm điện thoại lên tra cứu tài liệu.
Về kiếp trước kiếp này, dù sống trong một thời đại mà khoa học công nghệ phát triển tột bậc, thông tin lan truyền với tốc độ chóng mặt, thì vấn đề "luân hồi" vẫn chỉ dừng lại ở mức độ giả tưởng và hư cấu. Không có bất kỳ bằng chứng thực tế nào chứng minh luân hồi là thật, càng không nói đến việc hệ thống hóa thành lý luận logic hay có tính ứng dụng.
Thậm chí có người trực tiếp phủ nhận sự tồn tại kiếp trước kiếp này.
Trì Lẫm ngồi trong xe, taxi bắt buộc phải đi qua con đường băng qua biển để về nhà. Mặt biển như cũ bình lặng xinh đẹp, nhưng Trì Lẫm hiểu rõ, đó chỉ là lớp vỏ bề ngoài.
Dưới mặt biển hàng nghìn dặm, tăm tối vô tận, ẩn chứa vô số điều không được biết đến.
Như thế giới vô tận này, dòng lịch sử cuồn cuộn, có bao nhiêu bí mật được chôn vùi trong đó?
Mấy ngày qua nàng điên cuồng đọc sách, tất cả sách liên quan đến lịch sử trong nhà đều bị nàng lật một lần, vẫn tìm không thấy ghi chép về "Nguyên".
Đại Nguyên — một triều đại tồn tại hơn trăm năm, phồn vinh suốt trăm năm, vậy mà cả chính sử lẫn dã sử đều hoàn toàn không hề nhắc đến.
(*) Chính sử: sử ký, thư tịch...; Dã sử: sách tạp lục, ghi chép những chuyện vặt...
Một vương triều từng khiến vạn quốc đến triều bái, lại đột ngột biến mất vào trong đại dương lịch sử.
Tại sao lại như vậy, hay có người cố tình xóa sổ sự tồn tại của "Nguyên"?
Mặc dù bản thân là tiến sĩ học phú ngũ xa (tiến sĩ học thức uyên bác), Trì Lẫm cũng tạm thời không tìm ra được lời giải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!